Thẩm Lệ và Giang Vũ Thừa gặp nhau trong một nhà hàng tây.
Nhà hàng gặp nhau là do Giang Vũ Thừa đặt.
Khi Thẩm Lệ đến, Giang Vũ Thừa đã ngồi ở vị trí rồi, nhìn trông có vẻ đợi đã lâu.
Giang Vũ Thừa chắc là vì chuyện làm trò cười cho thiên hạ sau khi say rượu ngày hôm đó, vì để mình trông nghiêm túc một chút, nên đã đặc biệt ăn mặc rất chỉnh chu, mặc đồ vest rồi còn thắt cà vạt.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Lệ chưa nhìn thấy Giang Vũ Thừa thắt cà vạt qua mấy lần, cho nên khi ngồi xuống, cũng bất giác nhìn cà vạt của Giang Vũ Thừa vài cái.
Giang Vũ Thừa chỉnh sửa cà vạt của mình, khẽ khụ một tiếng, dùng một ngữ khí vô cùng thân sĩ mà nói: “Mau ngồi đi, muốn ăn gì thì tự chọn.”
Thẩm Lệ thực sự không nhịn nổi nữa, cười phụt một cái ra tiếng: “Lão Giang, không cần vậy đâu.”
Khoé môi Giang Vũ Thừa giựt một cái, một giây sau, có chút thô lỗ mà kéo lỏng cà vạt của mình: “Tôi đây không phải là bởi vì chuyện ở Kim Hải hôm đó sao, sợ để lại ấn tượng không tốt trong lòng cậu, thực ra cái thứ này tôi cũng mặc không quen.”
Thẩm Lệ chỉ cười ôn hoà một cái.
Giang Vũ Thừa nhìn thấy cô cười, tâm trạng tốt lên như bay, vội vàng đẩy menu đến trước mặt cô: “Mau xem đi, thích ăn cái gì, tôi nhớ trước đây cậu thích ăn đồ tây nhất.”
Thẩm Lệ gọi hai món, rồi đẩy menu cho Giang Vũ Thừa.
Giang Vũ Thừa nhỏ tiếng lẩm bẩm ‘sao mới gọi có hai món’, sau đó xắn tay áo lên bắt đầu chọn món.
Thẩm Lệ nhìn bộ dạng của anh ta, vội vàng ngăn cản, nhân lúc anh ta còn chưa chọn được bao nhiêu thì vội vàng lấy menu lại đưa cho nhân viên phục vụ: “Đủ rồi.”
“Cậu sợ anh đây không mời nổi sao?” Giang Vũ Thừa nhướng mày, biểu cảm ‘có phải cậu xem thường tôi không’.
“Chọn nhiều sẽ lãng phí.” Thẩm Lệ dừng lại, rồi bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, tôi đã không thích ăn đồ tây lâu rồi.”
Trước đây khi tuổi còn trẻ một chút, Thẩm Lệ thích ăn đồ tây.
Cảm thấy đồ tây nhìn ưu nhã đẹp đẽ hơn một chút.
Sau này bay đi bay lại cả thế giới, ngược lại càng thích ăn đồ Trung hơn.
Giang Vũ Thừa nghe vậy thì sững sờ, sau đó cười gượng: “Là tôi suy nghĩ không chu đáo, nên hỏi cậu trước.”
Anh ta hẳn là cảm thấy có chút không được tự nhiên, không tự chủ được mà mò ra hộp thuốc lá.
Thẩm Lệ kịp thời nhắc nhở: “Nhà hàng này cấm hút thuốc.”
Bàn tay đang tìm bật lửa của Giang Vũ Thừa chợt khựng lại, trên mặt loé qua một tia ngượng ngùng: “Haiz, cậu xem tôi kìa, ở nước ngoài lâu rồi…”
Nói được một nửa thì ngừng lại, giống như là không biết nên nói cái gì.
Thẩm Lệ nhìn thấy thần sắc và động tác của anh ta vào trong mắt mình, cô khẽ rũ mắt xuống, bưng ly lên uống nước.
Thời gian đang thay đổi, con người cũng đổi thay.
Con người lưu luyến cái cũ, đối với người và vật ngày xưa đều sẽ bất giác dát thêm một lớp lọc đẹp đẽ, làm mỹ hoá chúng lên, khiến cho chúng trong tưởng tượng của bạn, vượt ra ngoài ý nghĩa thực tế của sự tồn tại.
Thẩm Lệ cũng không tránh khỏi như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!