Động tác cắt dây thừng của Thẩm Lệ vô cùng cẩn thận, Tiêu Văn cũng không phát hiện ra động tác của cô.
Tiêu Văn nhìn Thạch Quân đang ngủ lăn quay trên mặt đất như con lợn chết, lại quay đầu nhìn Thẩm Lệ, phát hiện dưới thân Thẩm Lệ có máu chảy ra, có lẽ đã ngồi phải mảnh vỡ trên đất.
Nhưng Tiêu Văn cũng không quan tâm đến việc Thẩm Lệ bị thương ra sao.
Cô ta ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Lệ, ánh mắt dừng ở cổ áo Thẩm Lệ.
Tiết trời đã vào hạ, Thẩm Lệ mặc áo sơ mi lụa và váy dài đến mắt cá chân.
Thẩm Lệ chú ý tới ánh mắt Tiêu Văn nhìn mình, cô rụt người lại, cơ thể hơi cứng ngắc, động tác cắt dây thừng phía sau lại nhanh hơn chút nữa.
Tiêu Văn đột nhiên đưa tay cở nút áo sơ mi của Thẩm Lệ ra.
Đã tới lúc này rồi, Thẩm Lệ lại bình tĩnh đối mặt, cô lạnh lùng nhìn Tiêu Văn tiếp cục cởi quần áo của mình, bàn tay đang cắt dây thừng ở sau lưng vẫn tiếp tục không ngừng.
Mảnh vỡ của bình hoa quá sắc bén, bàn tay Thẩm Lệ bị cắt nhiều đường nông sâu khác nhau, nhưng cô đã không còn cảm giác đau nữa.
Sau khi cởi hết quần áo trên người Thẩm Lệ, Tiêu Văn kéo Thạch Quân đến đây.
Thạch Quân đã say muốn chết, đặc biệt nặng nề, sau khi Tiêu Văn kéo Thạch Quân lên người Thẩm Lệ, cô ta lấy điện thoại ra, chọn chế độ chụp ảnh, bắt đầu chụp những hình ảnh ở nhiều góc độ khác nhau, vừa chụp, vẻ mặt cô ta vừa lộ ra nụ cười quái dị.
Thẩm Lệ ngửi thấy mùi rượu, ghê tởm đến buồn nôn, cô chỉ có thể miễn cưỡng cố nhích người sang một bên để tránh Thạch Quân, muốn đá văng Thạch Quân ra cũng rất gian nan.
Tiêu Văn không còn quan tâm lúc này Thẩm Lệ muốn làm gì, dù sao theo như ảnh chụp mà cô ta chụp được thì Thẩm Lệ và Thạch Quân đã ở bên nhau.
Những hình ảnh này chính là bằng chứng.
Chỉ cần những bức ảnh này truyền ra ngoài, cô ta nhất định sẽ thân bại danh liệt, không có người nào sẽ tin cô ta trong sạch.
Thẩm Lệ từng được nâng cao như vậy, hiện giờ lại là nổi bật không ai sánh bằng, cảm giác rơi từ trên mây xuống, hẳn là cũng đủ để một người phát điên.
Cô ta muốn làm cho Thẩm Lệ sống không bằng chết.
Nếu không có Thẩm Lệ, cuộc sống của cô ta sẽ không trở thành cái dạng này.
Tất cả đều do lỗi của Thẩm Lệ!
Biểu cảm trên mặt Tiêu Văn ngày càng điên cuồng, cô ta thưởng thức những bức hình mình chụp được, lại cảm thấy quần áo trên người Thạch Quân không quá thuyết phục, bèn đi tới muốn sữa lại.
Mà lúc này, dây thừng phía sau Thẩm Lệ sắp được cắt đứt.
Sau khi bước tới, Tiêu Văn không liếc nhìn Thẩm Lệ một cái, cô ta cảm thấy lúc này Thẩm Lệ đã bị mình khống chế hoàn toàn, lại càng không cảm thấy Thẩm Lệ sẽ có cơ hội chạy trốn.
Thạch Quân say không nhẹ, nhưng bị Tiêu Văn lăn lộn như vậy thì cũng dần tỉnh hơn, vừa tỉnh dậy đã thấy Tiêu Văn đang muốn cởi quần áo của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!