Sau khi bàn xong công việc với Thẩm Lệ, Cố Mãn Mãn lại thể hiện ra dáng vẻ của người đại diện.
“Chị Tiểu Lệ, mấy ngày tới chị ở nhà cố gắng nghỉ ngơi, nếu cảm thấy buồn chán thì có thể tới Studio trông coi, hoặc bảo anh họ đưa chị ra ngoài đi dạo một lát.”
Cố Mãn Mãn luôn cảm thấy gần đây Thẩm Lệ càng lúc càng buồn, không thích ra ngoài, cũng không thích nói chuyện như trước kia. Cô ấy lo lắng Thẩm Lệ buồn chán sẽ sinh ra bệnh khác.
Nhưng cô ấy lại bận công việc nên không có nhiều thời gian ở cùng với Thẩm Lệ.
“Chị biết rồi, em không cần phải lo lắng cho đâu. Em cứ lo chuyện của mình đi.” Thẩm Lệ khẽ cười một tiếng nhưng không có vẻ vui lắm.
Cố Mãn Mãn lại không nói nữa.
Trước khi đi, cô ấy cứ dây dưa mãi, vẻ mặt như có việc lại ngại nói ra.
Cô ấy hết nhìn bên này tới sờ bên kia, trên mặt viết rõ bốn chữ lớn “Có việc muốn nhờ”.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Lệ không nhìn được nữa, nói: “Chuyện gì, nói thẳng đi.”
“Cũng không có gì…” Cố Mãn Mãn hơi xấu hổ.
“Không có gì à?” Thẩm Lệ nhanh chóng nói tiếp: “Không có gì thì thôi.”
“Có, có việc mà.” Cố Mãn Mãn lộ vẻ tội nghiệp kéo góc áo của Thẩm Lệ: “Chị Thẩm, chị cho em mượn bộ lễ phục đi, xin chị…”
Thẩm Lệ bật cười: “Cô cả Cố, bây giờ em đã sa sút tới mức phải mượn lễ phục à?”
“Đúng vậy, em đã thảm tới như vậy rồi, xin chị cho em mượn một bộ đi.” Cố Mãn Mãn thở dài, mỗi lần đến thời điểm này, cô ấy lại bắt đầu thầm mắng mình ngu ngốc.
Mọi người đều là cuộc hôn nhân thương mại, sao cô ấy chỉ có thể nghĩ đến cách chạy trốn ngu ngốc như thế chứ?
Cô ấy lại không thể nghĩ ra vài cách làm cho người chồng chưa cưới trong lời đồn đại kia ghét cô ấy, ghét cuộc hôn nhân thương mại đến mức không muốn lấy cô ấy sao?
Đào Triển Minh nói không sai, cô ấy đúng là ngu ngốc!
Ý thức được mình tự nhiên thầm công nhận lời Đào Triển Minh nói, Cố Mãn Mãn cảm thấy cả người đều không ổn.
“Em phải tới trường hợp nào, chị sẽ đặt một bộ cho em.” Cố Mãn Mãn cố gắng hết sức làm việc giúp cô như vậy, chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, cô tặng cô ấy cũng không sao.
Cố Mãn Mãn hiểu rõ tấm lòng của Thẩm Lệ: “Không kịp nữa rồi, em cần mặc ngay tối nay.”
“Tối nay à? Sao gấp vậy?” Thẩm Lệ nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Tiệc tối gì thế?”
“Một hoạt động kinh doanh…” Cố Mãn Mãn không biết là hoạt động gì. Cô ấy chỉ nghe Đào Triển Minh nói là có một hoạt động, về phần hoạt động gì thì cô ấy còn chưa kịp hỏi, Đào Triển Minh cũng không nói.
Cô ấy thậm chí căn bản chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
“Em còn không biết là hoạt động gì mà đã tính đi tham dự à? Em không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?” Thẩm Lệ cảm thấy Cố Mãn Mãn cũng quá to gan. Ngay cả hoạt động gì còn không biết, thế mà lại dám đi tham dự.
Thẩm Lệ phát hiện, khi cô gái Cố Mãn Mãn này xử lý chuyện khác, ví dụ như làm việc cho cô đều rất tỉnh táo, cũng rất cảnh giác.
Ngược lại đến lượt bản thân Cố Mãn Mãn, cô ấy không rõ rang lắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!