Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô vợ thay thế

CHƯƠNG 508: ĐÚNG LÀ MỘT HỒI TRÒ HAY

Mạc Đình Kiên không lên tiếng, hơi rũ mắt xuống, ánh mắt liền rơi xuống cánh tay Hạ Diệp Chi kéo tay Lưu Chiến Hằng.

Lưu Chiến hằng hơi giương mắt, nụ cười trên mặt ôn hòa đến không có chút công kích nào, nhợt nhạt lên tiếng nói: “Ngài Mạc.”

Trong tiếng nói nhẹ nhàng, giường như có tâm sự khác.

Mạc Đình Kiên cong môi, khóe môi vung lên độ cong lạnh lẽo khác thường.

Ánh mắt anh lại rơi xuống người Hạ Diệp Chi.

Nếu không muốn nói, Hạ Diệp Chi vẫn còn có chút sợ hãi Mạc Đình Kiên, đặc biệt là Mạc Đình Kiên những lúc như thế này.

Thế nhưng, con người đều muốn đi ngược dòng nước.

Vì vậy, Hạ Diệp Chi ôm lấy cánh tay Lưu Chiến hằng, lại dùng thêm sức, để hai người dựa vào gần hơn mấy phần.

Tô Miên vẫn ngồi bên cạnh Mạc Đình Kiên không lên tiếng, lúc này lại đột nhiên đứng dậy, đi tới bên người Mạc Đình Kiên, cười cười nói, “Không nghĩ tới Đình Kiên cũng mời cô, sớm biết tôi nên đi qua chào hỏi cô, miễn cho hai người phải đến đây.”

Tô Miên ba mươi tuổi, thoạt nhìn so với ba năm trước không khác gì.

Nói đến, đây là lần đầu tiên Hạ Diệp Chi đối mặt nói chuyện với Tô Miên sau ba năm.

Tô Miên có thể làm bạn của Mạc Cẩm Vân, đương nhiên cũng không phải người tầm thường.

Đây là Tô Miên cố ý nói thành Mạc Đình Kiên mời Hạ Diệp Chi, vừa rồi vẻ mặt của Mạc Đình Kiên căn bản không nhớ rõ Hạ Diệp Chi là ai, đây là đổi cách nói cho mọi người, đây là Hạ Diệp Chi không mời mà tới.

Hơn nữa, cô ta còn mang theo giọng điệu của một nửa chủ nhân mà nói chuyện.

Rốt cuộc không phải con gái gia đình bình thường nuôi lớn, Tô Miên cư xử hiển nhiên càng thêm thành thục và cẩn thận.

Chẳng qua là nhẹ nhàng nói mấy câu, cũng có thể khiến Hạ Diệp Chi lúng túng.

Không đợi Hạ Diệp Chi nói chuyện, Lưu Chiến hằng đã khẽ cười một tiếng nói: “Vị tiểu thư đây có chỗ không biết, ngài Mạc vốn có ý mời tôi đến tham gia tiệc tối, chẳng qua là lo lắng Diệp Chi một mình tẻ nhạt, mới mang cô ấy tới cùng.”

Vừa rồi Tô Miên không chú ý tới Lưu Chiến Hằng, dù sao, ngoại trừ Mạc Đình Kiên, tới giờ cô ta luôn không để người đàn ông khác vào mắt.

Lúc này nghe thấy Lưu Chiến Hằng lên tiếng nói chuyện, mới quay đầu nhìn anh ta.

Ánh mắt xoi mói của cô ta đảo qua Lưu Chiến Hằng, ánh mắt lóe lên một tia xem thường.

Dưới cái nhìn của cô ta, tuy rằng dáng người Lưu Chiến Hằng không tệ, khí chất cũng không kém, nhưng so với Mạc Đình Kiên vẫn kém xa.

Tô Miên đưa tay vén tóc mình lêm, nụ cười khéo léo, giọng điệu cũng vô cùng tự nhiên, “Hóa ra là vậy.”

Hạ Diệp Chi thu vẻ mặt của Tô Miên vào mắt.

Người phụ nữ xuất thân như Tô Miên, xem thường cô và Lưu Chiến Hằng, cô cũng có thể hiểu được.

Dù sao luôn có những người cần dùng gia thế và những thứ vật ngoài khác tôn lên, để thể hiện mình ưu việt, thể hiện mình hơn người một bậc.

Hạ Diệp Chi cười lạnh một tiếng, có thâm ý khác nói: “Việc cô Tô không biết có lẽ hơi nhiều, có thời gian nên hỏi ngài Mạc nhiều một chút.”

Tô Miên có hôn ước với Mạc Đình Kiên, vẫn là chỉ là lời đồn sáo rỗng, vừa rồi cô ta ngồi bên cạnh Mạc Đình Người, ở trong mắt người khác, xác thực quan hệ của hai người.

Nhưng Hạ Diệp Chi và Tô Miên đều rất rõ chuyện là thế nào.

Thường ngày, Tô Miên đừng nói là nói chuyện với Mạc Đình Kiên, ngay cả gặp mặt cũng không dễ dàng.

Trong lời Hạ Diệp Chi có trào phúng, cũng chỉ có Tô Miên mới hiểu.

Nụ cười trên mặt Tô Miên trở nên hơi miễn cưỡng: “Nói cũng đúng, có điều, bình thường công việc của tôi và Đình Kiên đều rất bận, cũng không quá để bụng những việc nhỏ của người ngoài.”

Việc nhỏ của người ngoài?

Hạ Diệp Chi khẽ nhếch cằm, trong mắt xẹt qua một ta châm biếm: “Nha? Hóa ra bình thường hai người lại không có thời gian tan gẫu, tôi còn chờ uống rượu cưới của hai người đó, cũng không biết phải chờ tới tháng năm nào nữa.”

Người vây xem một bên, có ai không nghe ra đây là thuốc súng trog lời nói của hai người phụ nữ chứ.

Toàn bộ thành phố Hà Dương, mặc dù có rất nhiều người phụ nữ đều mơ ước vị trí mợ chủ nhà họ Mạc, nhưng chưa thấy cô gái nào dám đối chọi quá gay gắt ngay trước mặt anh.

Huống chi là hai cô gái có quan hệ mật thiết với Mạc Đình Kiên.

Một là vợ trước, một là vợ chưa cưới.

Đây thật là một hồi trò hay.

Dường như Tô Miên cũng ý thức được những người này đều muốn nhìn vở kịch hay của cô ta, sắc mặt biến đổi rất không tốt.

Nhưng cô ta vẫn duy trì nụ cười, miễn cưỡng cười với Hạ Diệp Chi, liền quay đầu nói khẽ nói với Mạc Đình Kiên: “Bạn em đã tới, em qua gặp một chút.”

Mạc Đình Kiên không để ý cô ta chút nào.

Tô Miên cũng sớm quen gặp phải khó khăn ở chỗ Mạc Đình Kiên, vẻ mặt cô ta như thường, cũng không lộ ra vẻ mặt lúng túng.

Tô Miên đi rồi, Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng một chút.

Dù cô không nói chuyện, nhưng Lưu Chiến Hằng cũng hiểu ý cô, khẽ gật đầu, xoa người muốn rời đi cùng cô.

Trong lòng cô khó chịu cũng không để Tô Miên dễ chịu, náo nhiệt cũng xem xong rồi, đã đến lúc xuống sân khấu rồi.

Chỉ có điều, bọn họ muốn đi, Mạc Đình Kiên cũng không để cho bọn họ đi.

“Chậm đã.”

Giọng Mạc Đình Kiên đột nhiên vang lên, Hạ Diệp Chi gần như vừa nghe tiếng của anh liền dừng bước.

Lưu Chiến Hằng động viên vỗ vỗ tay cô, quay lại nhìn Mạc Đình Kiên: “Ngài Mạc còn có chuyện gì quan trọng muốn nói sao?”

“Tôi có ý mời ngài Lưu đến, tự nhiên là có chuyện.” Mạc Đình Kiên nói với Lưu Chiến Hằng, nhưng ánh mắt không tự chủ hướng về phía Hạ Diệp Chi.

Vừa rồi lúc Hạ Diệp Chi nói chuyện với anh, là quay mắt về phía anh, nên anh cũng không chú ý đến phía sau lưng cô.

Mà lúc này, Hạ Diệp Chi đưa lưng về phía anh, anh mắt phát hiện Hạ Diệp Chi mặt một bộ lễ phục lộ lưng.

So với những cô gái khác mặc lễ phục lộ lưng, bộ váy Hạ Diệp Chi mặc vẫn xem là kín đáo, bởi vì phía sau lưng lễ phục chỉ mở cái hình chữ v, dưới đáy chữ “V” cũng chỉ lộ một phần hai lưng.

Không thể nói có bao nhiêu lớn gan, mà lại lộ ra không tính cách không thể nào nói – rung động.

Vẻ mặt Mạc Đình Kiên nhanh chóng nghiêm túc, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, giọng trầm thấp hơn mấy phần, chỉ người quen biết anh mới có thể nghe được tức giận ngột ngạt: “Trước khi bàn chuyện với ngài Lưu, tôi còn có chút chuyện quan trọng hơn, muốn nói một chút với vị tiểu thư bên cạnh anh đây.”

Ba chữ “nói một chút” cuối cùng, nghe như là cắn răng nói ra.

Lưu Chiến Hằng không nói lời nào, mà quay đầu lại dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Hạ Diệp Chi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận