"Diệp Chân Chân!!!"
"Sao đây? Cô còn tiếp tục muốn ăn bạt tai?"
Diệp Chân Chân trừng mắt đe dọa, thẳng thừng đẩy mạnh tay, khiến Thái Hy Tịnh lảo đảo thiếu chút thì ngã ra. Tiếp đó, cô nàng phủi tay, khuôn mặt viết rõ hai chữ kỳ thị. Đánh Thái Hy Tịnh làm tay cô bẩn hết rồi đây nè! Đã bảo đừng dây vào Diệp Chân Chân chi cho khổ mà.
Đấy!
Hậu quả thốn chưa?
Thái Hy Tịnh bị cô đánh cho mặt mày sưng vù lên rồi đấy.
Người phụ nữ ở đối diện run sợ, tuy cô ta căm hận, nhưng chẳng thể để dung nhan bị hủy hoại được. Đúng lúc Từ Thiếu Bạch đi qua, hình như anh tới để tìm ai đó, Thái Hy Tịnh bắt được chiếc phao cứu sinh, cô ta ngay lập tức lao tới chỗ anh, siết chặt tay áo Từ Thiếu Bạch.
Thái Hy Tịnh khóc lóc ỉ ôi: "Thiếu Bạch à, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em. Cô Diệp đây, em chỉ muốn bắt chuyện với cô ấy chút thôi, nhưng em bị Diệp tiểu thư ghét bỏ, đánh em ra nông nỗi như vậy." Cô ta cố tình chìa mặt ra để Từ Thiếu Bạch trông thấy vết thương.
Trong lòng người phụ nữ liên tục hả hê, bởi cô ta khẳng định rằng Từ Thiếu Bạch kiểu gì cũng giúp cho mình dù Diệp Chân Chân có giống Lê Thanh Tuyết đến mức độ nào đi chăng nữa.
Diệp Chân Chân, quả này mày chết chắc!
Đụng vào tao à?
Tao cho mày biết tay!
"Xảy ra vấn đề gì?" Đôi lông mày trên khuôn mặt Từ Thiếu Bạch nhíu chặt, thấy vết sưng đỏ kia, đến anh còn giật mình. Người đàn ông ngay lập tức quay ngoắt sang vị trí Diệp Chân Chân đang đứng, khó hiểu hỏi: "Em đánh Thái Hy Tịnh hả?"
Ánh mắt Diệp Chân Chân từ nãy đến giờ luôn hướng về phía màn đêm qua khung cửa sổ, chẳng thèm quan tâm Thái Hy Tịnh đang diễn trò gì. Đợi trong vài giây khi câu hỏi được đặt ra, Diệp Chân Chân mới cất giọng: "Anh nghĩ sao thì tùy? Tôi đâu có nghĩa vụ giải thích với anh!" Cô nàng thầm nhủ, ngày mai, việc đầu tiên Diệp Chân Chân cần làm chính là đi giải hạn, xả xui.
Ngày ra mắt với công chúng toàn đụng phải mấy thứ gì đâu.
Phiền phức thật sự luôn ấy!
"Thiếu Bạch, chả lẽ anh không tin em à?" Thái Hy Tịnh bắt đầu dở trò, cô ta nước mắt nước mũi làm nũng: "Em với Diệp tiểu thư đây chưa từng quen biết, hôm nay mới gặp lần đầu, cô ấy gia thế khủng cảm thấy ngứa mắt em nên mới ra tay thôi, chứ em đâu hề oán hận gì cô Diệp. Thiếu Bạch à, cô ấy đánh đau lắm! Anh giúp em đi."
Người đàn ông lặng người, anh chẳng hề phản ứng gì với Thái Hy Tịnh đang diễn trò, tầm nhìn luôn đặt trên người Diệp Chân Chân, chờ đợi cô mở miệng. Chỉ cần cô nói gì Từ Thiếu Bạch đều tin cả. Anh biết, Lê Thanh Tuyết trước kia không bao giờ tức giận với ai, làm gì có chuyện ra tay đánh người chứ!
Tuy nhiên, cô luôn giữ im lặng, khóe môi hơi nhếch lên dường như đang đứng xem đôi nam nữ trước mặt mình diễn trò vui.
Từ Thiếu Bạch thất vọng tột độ!
Cô không tin tưởng anh thế à?
"Thiếu Bạch!" Thái Hy Tịnh nức nở.
Diệp Chân Chân đứng bên cạnh nổi hết cả da gà, cảm thấy cực kỳ buồn nôn, cô hất cằm, hướng về camera: "Bớt bớt hộ cái, muốn kiểm chứng mọi chuyện, nó là rõ nhất. Đứng trước mặt tôi đừng có dở dăm ba trò mèo của cô ra, vô dụng thôi. Dựa vào anh ta, cô nghĩ tôi sợ? Từ Thiếu Bạch đụng được vào tôi đã là cả một vấn đề đấy. Mang dáng vẻ em gái trà xanh kia diễn với người khác còn hiệu quả, chứ Diệp Chân Chân tôi đi guốc trong bụng cô rồi nhé!" Liếc Từ Thiếu Bạch vài cái, tận sâu nơi đáy mắt Diệp Chân Chân lộ ra những tia khinh bỉ tột cùng.
Ngay cả anh ta cô còn dám đánh chứ đừng nói là Thái Hy Tịnh.
Tưởng gọi người đến đây ức hiếp cô dễ chắc?
Chị đây chấp cả hai luôn.
Đối diện với mọi thứ ồ ạt ập đến, nhất là khuôn mặt Từ Thiếu Bạch đang đằng đằng sát khí, toàn thân Thái Hy Tịnh bỗng dưng run rẩy. Vì quá mất kiểm soát mà người phụ nữ chẳng hề biết rằng ở đây cũng lắp camera, định vu oan Diệp Chân Chân một phen, tuy nhiên, Thái Hy Tịnh bị chơi ngược lại rồi.
Cô ta hoảng hốt giải thích: "Thiếu Bạch… chỉ là… chỉ là hiểu… hiểu lầm… thôi… Anh… anh đừng… đừng để bụng…" Hiện tại, mặt mũi Thái Hy Tịnh khó coi đến đỉnh điểm, hơi thở trở nên vô cùng gấp gáp, tâm trạng căng như dây đàn.
"Xong rồi nhé! Tôi xin phép rời khỏi trước nhá, hai người tự giải quyết với nhau đi." Diệp Chân Chân khẽ cười lạnh, hời hợt vẫy tay. Trước đó, cô cố tình bỏ lại một câu châm chọc: "Từ tổng à, quản vợ chưa cưới của anh kỹ vào nhé, đừng để cô ta suốt ngày tìm người khác gây phiền phức. Nghe nhiều tiếng chó sủa tôi sẽ không nhịn được mà ra tay đập chết nó đâu."
Thái Hy Tịnh nghiến răng, dám mắng cô ta là chó?
Chưa kịp bước chân, Diệp Chân Chân bị Từ Thiếu Bạch ngăn cản, nhướng mày hỏi dường như vô dụng nghiêm trọng: "Vợ chưa cưới? Ai bảo với em Thái Hy Tịnh với tôi chuẩn bị kết hôn? Lê… Diệp tiểu thư, em nghe tin vịt ở đâu đấy?"
"Ơ thế là giả à?" Diệp Chân Chân nhún vai, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ hệt như soái tỉ, cười khẩy, hất cằm tới chỗ Thái Hy Tịnh: "Vừa nãy ảnh hậu Thái còn cảnh cáo tôi, nói rằng hai người chuẩn bị kết hôn còn gì, cô ấy thậm chí còn rất tự hào nữa mà. Không phải chứ, bịp hả?" Cô nàng cố tình làm bộ bất ngờ.
Thái Hy Tịnh chứng kiến gương mặt Từ Thiếu Bạch cực kỳ khó coi nhìn mình chằm chằm, cô ta bị dọa giật lùi về phía sau, lắp ba lắp bắp giải thích nhưng đối phương chả nghe được lọt chữ nào cả. Từ Thiếu Bạch cảm thấy khó tin, Thái Hy Tịnh vậy mà dám rêu rao khắp nơi mình với cô ta chuẩn bị kết hôn?
Xem ra cần chấn chỉnh lại rồi!
Thanh âm đe dọa cất lên: "Thái Hy Tịnh, dạo này em làm càn quá nhỉ? Em đã quên thỏa thuận trước đó giữa chúng ta rồi à? Từ khi nào tôi nói chúng ta kết hôn vậy?" Đã thế còn nói trước mặt Lê Thanh Tuyết, Từ Thiếu Bạch sợ rằng cô thật sự sẽ hiểu lầm hai người họ có quan hệ bất chính.
Kỳ thật là Từ Thiếu Bạch chỉ có mình cô thôi.
Người phụ nữ nghẹn ngào: "Em… em…"
"Cái đó… chuyện là…" Từ Thiếu Bạch muốn giải thích với Diệp Chân Chân, tuy nhiên, anh chưa biết bản thân nên nói sao cho hợp lý, bởi từ trước đến giờ anh chẳng hề dỗ dành phụ nữ, toàn là bọn họ vây xung quanh anh.
Diệp Chân Chân cắt ngang: "Tôi không có hứng thú với việc liên quan đến anh. Từ tổng, phiền anh tránh ra, trễ giờ của tôi rồi. Tôi cần quay lại bữa tiệc gấp." Cô nàng nhấn mạnh từng chữ biểu lộ hàm ý.
"Khoan đã! Em cho anh chút thời gian được chứ? Anh có chuyện cần nói." Từ Thiếu Bạch hồi hộp mong chờ, thanh âm vô cùng thành khẩn.
Tuy nhiên, đáp lại anh chỉ là sự từ chối cực kỳ nhẫn tâm: "Không! Tôi cũng chả chút hứng thú với những chuyện anh nói! Tránh ra!"
"Đừng mà!" Người đàn ông cố chấp níu kéo, nắm chặt tay cô.
Diệp Chân Chân hít một hơi thật sâu, gằn giọng: "Từ tổng, buông ra. Tôi không muốn dùng vũ lực ở đây đâu, cũng chả muốn ai ở xung quanh chú ý đến. Mới gặp mặt, đừng để ấn tượng của tôi về anh càng thêm tồi tệ."
Từ Thiếu Bạch đau lòng như bị dao cắt, anh ngang ngược chẳng chịu buông tay.
Đúng lúc Diệp Chân Chân định làm gì đó, quản lý hớt hải chạy đến tìm cô: "Tổ tông à, hóa ra em ở đây, anh tìm em mãi." Đập vào mắt anh là cảnh tượng kinh hãi, nhất là khuôn mặt Diệp Chân Chân vô cùng khó coi, quản lý vội vàng khuyên Từ Thiếu Bạch, gượng cười: "Từ tổng, tốt nhất anh nên buông tiểu Diệp ra đi, con bé này không dễ chơi đâu, nó khỏe lắm đấy!"