Đối diện với Từ Thiếu Bạch ngang ngược đứng trước mặt, thái độ lạnh lùng hoàn toàn khác xa khi anh ở cạnh Diệp Chân Chân, Dương Lệ thở dài vô cùng bất lực, cô đưa tay đỡ trán, nhất thời chưa biết nên nói thế nào nữa. Thời gian gần đây, Từ Thiếu Bạch cứ liên tục chạy đến đoàn làm phim, lấy đủ mọi cớ để được gặp mặt Diệp Chân Chân, dù cô nói đến cỡ nào là chị ấy bận, không muốn gặp Từ Thiếu Bạch chút nào, tuy nhiên, ai kia vẫn vô cùng ngang ngược, kiên quyết mò tới nơi này tìm Diệp Chân Chân.
Dương Lệ Thư cố gắng tỏ ra hòa nhã, cười nói: "Từ tổng, anh thông cảm, chị Diệp đang nghỉ ngơi, không muốn bị ai khác làm phiền. Mong anh hãy đi về cho, bị chụp được thì chị Diệp sẽ bất lợi đấy." Cô nàng nghiến răng ken két, đến Dương Lệ Thư còn khó chịu khi chạm mặt với Từ Thiếu Bạch huống chi là Diệp Chân Chân.
Nhớ đến những việc làm tồi tệ mà người đàn ông trước mặt gây ra cho chị ấy, Dương Lệ Thư chỉ ước bản thân mình có thể làm gì đấy, ví dụ như đấm cho Từ Thiếu Bạch mấy nhát.
Anh ta định làm gì đây?
Tiếp cận Diệp Chân Chân vì mục đích gì?
Từ Thiếu Bạch tính khiến chị ấy chịu đau khổ mà anh ta gây ra lần nữa à? Một Lê Thanh Tuyết vẫn chưa đủ với Từ Thiếu Bạch sao?
"Sợ scandal gì chứ, tôi tự giải quyết được việc này. Hạ Chi Quang vào đấy cô ấy còn chẳng sợ, liên quan tới tôi thì đã sao?" Từ Thiếu Bạch chưa hề bỏ cuộc, tỏ ta vô cùng kiên quyết. Đặc biệt nhất là lúc nhìn thấy Hạ Chi Quang thân thiết bên cạnh Diệp Chân Chân thì anh càng bực mình hơn. Từ Thiếu Bạch lồng ngực phập phồng, lên tiếng: "Cô nói với Diệp Chân Chân, nếu cô ấy không chịu gặp tôi thì tôi cứ đứng ở đây, để phóng viên chụp được đẩy lên hot search cũng được."
Dương Lệ Thư cạn lời luôn, đúng là hết nói nổi.
Đúng lúc ấy, Diệp Chân Chân đẩy cửa bước ra bên ngoài bởi vì bị tiếng ồn làm phiền. Trông thấy Từ Thiếu Bạch, thần sắc người con gái lạnh đi vài phần, mặt mũi sa sầm. Khoanh hai tay trước ngực, cô thì thầm bảo với Dương Lệ Thư để bản thân tự mình giải quyết, vì vậy, cô nhóc trợ lý mới hậm hực rời khỏi, trước khi đi, Dương Lệ Thư hậm hực hừ lạnh một tiếng cảnh cáo Từ Thiếu Bạch.
Dựa lưng lên tường, Diệp Chân Chân mấp máy môi, đôi mắt đen thẳm sâu hun hút trực tiếp nhìn thẳng vào Từ Thiếu Bạch: "Từ tổng, cho hỏi anh đây đang bị bệnh gì thế? Liên tục đến tìm tôi gây phiền phức, theo tôi được biết thì đây hình như không phải là phong cách của anh nhỉ? Biết tôi cố tình lý do để tránh gặp anh rồi nhưng da mặt Từ tổng hơi dày nên vẫn ngang ngược quá, mò tới tận đây dù đã bị đuổi khéo." Trong đầu cô hiện lên hàng loạt suy nghĩ phức tạp, tuy nhiên, Diệp Chân Chân đành gạt hết sang một bên, tập trung giải quyết chuyện trước mắt.
Ngày ngày bị Từ Thiếu Bạch làm phiền khiến cô thật sự khó chịu đấy, chưa kể đến việc xung quanh đây đầy rẫy chó săn, Diệp Chân Chân chẳng muốn ngồi trên hot search với ai kia đâu.
Ai muốn thì cô nhường đấy.
"Chân Chân, anh thật sự có chuyện cần nói, em cho anh chút thời gian được chứ? Với anh nó thật sự rất quan trọng, làm ơn!" Từ Thiếu Bạch vô cùng ân hận với việc làm trước đây do bản thân gây ra, muốn nói ra toàn bộ với cô, dù cô có là Diệp Chân Chân hay Lê Thanh Tuyết anh đều chấp nhận cả, chỉ cần cho Từ Thiếu Bạch cơ hội thôi. Chứ ngày ngày nhìn cô được bao nhiêu người đàn ông khác vây xung quanh, Từ Thiếu Bạch cảm thấy mình sắp phát điên mất.
Đối diện với thái độ dịu dàng, ánh mắt đầy mong chờ từ phía Từ Thiếu Bạch, Diệp Chân Chân chỉ lạnh lùng cất giọng, thần thái trầm ổn: "Anh tính nói gì? Tôi cho anh năm phút, nói đi. Xong thì cút ra xa tôi giùm."
"Ở đây thật sự không tiện." Từ Thiếu Bạch khúm núm, chân tay luống cuống định chạm vào Diệp Chân Chân nhưng lại dè dặt vì e sợ. Người đàn ông ngập ngừng: "Vào tối ngày kia, tại nhà hàng X, em tới gặp anh nha. Ở trên tầng cao nhất, chuyện này với anh thật sự quan trọng, đợi đến lúc em nghe xong, anh nhất định không làm phiền đến em nữa."
Lời vừa dứt, nghe thấy địa điểm mà Từ Thiếu Bạch nhắc tới, lông mày trên gương mặt Diệp Chân Chân thoáng nhíu chặt, cả người bỗng chốc căng cứng, tuy nhiên rất nhanh, cô đã hồi phục trạng thái như bình thường. Người con gái cảm thấy nặng nề bởi nhiều suy tư trong lòng, nhưng cô chẳng để ai nhận ra được.
Cuối cùng, Diệp Chân Chân khẽ nhếch môi, đáp lời: "Được. Từ tổng, mong anh hãy nhớ những lời hôm nay mình nói. Tối mai tôi tới tìm anh, nhưng đừng nghĩ tới việc dở trò."
"Anh biết rồi, cảm ơn em!" Đối phương mừng như được mùa, hối hả ríu rít giống đứa trẻ con vừa nhận lấy quà. Ánh mắt Từ Thiếu Bạch thoáng chốc đỏ lên, khuôn mặt viết rõ hai chữ vui vẻ.
Cô đã chịu ngồi xuống lắng nghe anh rồi.
Từ Thiếu Bạch tự nhủ, mình cần nắm bắt thật tốt cơ hội Diệp Chân Chân cho anh. Anh sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện để đổi lấy sự tha thứ từ người vợ Từ Thiếu Bạch yêu nhất.
"Còn bây giờ, phiền anh về giùm. Tôi khó chịu nhất là mỗi lần nhìn thấy mặt anh."
Từ Thiếu Bạch biết điều ngoan ngoãn quay người rời đi. Diệp Chân Chân trầm mặc, cô cầm lấy điện thoại, khóe môi cong vút một đường, dường như đang suy tính điều gì đó. Theo dự báo thời tiết thì tối ngày kia thành phố A sẽ mưa nhỉ? Vậy thì càng tốt, Từ Thiếu Bạch, anh cứ chờ đi.
Kể từ lúc Diệp Chân Chân nhận lời, tâm trạng Từ Thiếu Bạch thay đổi hoàn toàn, anh bỏ hết công việc giao cho thư ký, còn bản thân lao vào chuẩn bị cho buổi hẹn kia. Từ Thiếu Bạch bỏ ra rất nhiều công sức, mua hoa, nến trang trí tầng cao nhất trong nhà hàng thành không gian cực kỳ lãng mạn. Đặc biệt còn ở ngoài trời khiến khung cảnh đặc biệt hơn bao giờ hết.
Thậm chí, Từ Thiếu Bạch đã bỏ ra số tiền khá lớn mua một bộ sưu tập trang sức nổi tiếng tặng cho Diệp Chân Chân, anh cứ đứng ngồi chẳng yên, mong chờ đến ngày hẹn với Diệp Chân Chân. Diêu Tri Khanh chứng kiến chỉ biết cười trừ.
Về phần Diệp Chân Chân, cô vẫn tập trung cho những phân cảnh cuối cùng, ngày hẹn với Từ Thiếu Bạch cũng chính là ngày Diệp Chân Chân sẽ đóng máy. Thời gian đã đến, đoàn làm phim hoàn tất các phân đoạn, đạo diễn tặng hoa cho các diễn viên. Diệp Chân Chân cùng mọi người chụp rất nhiều ảnh kỷ niệm, đặc biệt là với Hạ Chi Quang, dù sao anh ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều trong quá trình quay phim.
Dọn dẹp hậu kỳ xong xuôi, đạo diễn Lưu tập trung toàn bộ nhân viên cùng mọi người lại, lên tiếng: "Chúng ta hoàn tất hết mọi thứ rồi, cảm ơn các bạn trong thời gian vừa qua đã giúp đỡ. Rất hy vọng phim của chúng ta sẽ đạt được thành công. Tôi sẽ cố gắng hết sức để được qua kiểm duyệt và phát sóng sớm nhất có thể."
Những tràng pháo tay đồng loạt vang lên.
"Tôi định tối nay đoàn làm phim chúng ta mở buổi tiệc chúc mừng, mọi người cùng đi chứ?" Đạo diễn Lưu đưa ra đề nghị, tiếp đó quay sang hỏi Diệp Chân Chân: "Cô Diệp bận gì không?"
Diệp Chân Chân trầm ngâm trong giây lát, sau đó lắc đầu, cười: "Đương nhiên là tôi rảnh rồi. Ăn mừng làm sao thiếu mặt tôi được? Tôi cũng muốn cảm ơn mọi người vì giúp đỡ cho tôi hoàn thành vai chính đầu tiên trong sự nghiệp mà."
"Vậy tốt rồi! Ai nấy về phòng thay đồ rồi xuất phát nhé."