"Diệp Chân Chân, tên đàn ông đang quỳ ở ngoài cửa là ai? Hắn ta và mày liên hệ gì với nhau à?"
Vừa về đến nhà, Diệp Tri Nhân cởi bỏ áo khoác ngoài, treo lên móc, tiện thể tò mò hỏi em gái mình. Khi anh dừng chân ở cửa, tình cờ hình ảnh người đàn ông quỳ trên đất đập vào mắt Diệp Tri Nhân, vốn dĩ chẳng quan tâm đâu, nhưng vì đây là nhà Diệp Chân Chân nên anh đoán rằng khả năng xảy ra chuyện gì đấy giữa hai người. Diệp Tri Nhân nhướng mày đầy thắc mắc, bởi anh chưa từng thấy Diệp Chân Chân có mối liên hệ đặc biệt với người đàn ông nào trong nước cả.
Diệp Chân Chân nghe xong thì giật mình, cô trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, nhất thời không nói lên lời. Từ Thiếu Bạch vẫn ngang ngược quỳ ngoài đấy dù đã bị cô đuổi đi? Suốt cả một đêm, trời còn mưa như trút nước? Khóe môi Diệp Chân Chân giật giật liên tục, nhất thời chả biết nên dùng lời gì để diễn tả tâm trạng bản thân hiện giờ cả.
Theo những gì cô biết về Từ Thiếu Bạch thì lấy đâu ra chuyện người đàn ông cô ghét cay ghét đắng ấy chấp nhận hạ mình cầu xin chứ, đã thế đối phương còn là Diệp Chân Chân cô. Chẳng phải trước đây Từ Thiếu Bạch chưa từng để cô vào mắt à? Ban đầu Diệp Chân Chân còn tưởng những gì Từ Thiếu Bạch nói chỉ muốn thuyết phục khiến cô mềm lòng thôi, ai dè anh ta làm thật.
Cô nàng lắc đầu, đúng là điên rồi.
Đối diện với sự nghi hoặc từ phía Diệp Tri Nhân, Diệp Chân Chân chỉ biết lắc đầu, xua tay trả lời cho có lệ: "Anh đừng quan tâm tên đấy làm gì, em không có quan hệ với anh ta. Anh bận gì thì cứ tự do làm việc đi, chẳng cần phải tốn thời gian vào những việc không đâu như vậy." Cô nàng quay ra chỗ khác, thầm nhủ Diệp Tri Nhân đừng nhận ra sơ hở, tim cô lúc bấy giờ đang đập thình thịch như trống đánh.
"Diệp Chân Chân." Cặp chân mày trên khuôn mặt điển trai của Diệp Tri Nhân bỗng dưng nhíu chặt sau khi quan sát, đánh giá em gái mình vài giây. Người đàn ông gằn giọng tra hỏi: "Mày nói thật cho anh, bớt lươn lẹo lại. Đừng tưởng anh không biết mày đang nói dối. Nó là ai, thằng khiến mày đau lòng suốt thời gian về trước chính là nó?" Ánh mắt Diệp Tri Nhân đột nhiên lạnh lùng thấu xương, sát khí đằng đằng.
Ở cùng với Diệp Chân Chân, em gái mình nói thật hay nói dối làm sao qua mắt nổi anh. Diệp Tri Nhân phần nào khẳng định rồi, chỉ muốn xác nhận từ chỗ em gái thôi. Huống chi người đàn ông kia anh cảm thấy cực kỳ quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu đó. Nếu thật sự là nó, Diệp Tri Nhân nhếch môi, được lắm, khỏi cần anh đi tìm thì đã tự vác xác tới.
Diệp Chân Chân im lặng, cô không biết phải nói gì cả, đưa tay vỗ trán, nhăn mặt. Diệp Tri Nhân quá tinh quái, cô chẳng đỡ nổi đâu.
Chứng kiến dáng vẻ ấy, Diệp Tri Nhân hừ lạnh: "Quả nhiên. Dám mặt dày mò tới đây à? Thằng khốn kia đang muốn quay lại với mày đúng chứ?" Đống hoa hồng nằm rải rác trên mặt đất làm anh chẳng thể không nghi ngờ được. Anh nhấn mạnh: "Để anh mày ra ngoài cho nó một trận. Phải đập nó què chân gãy tay mới vừa lòng."
Cho chừa cái tội lợi dụng làm tổn thương em gái anh.
Bảo bối Diệp Tri Nhân nâng niu như vàng bạc, thằng ranh con dám cả gan hại con bé đau khổ.
"Anh à, anh mau bình tĩnh." Diệp Chân Chân hốt hoảng kéo tay anh trai, cô điên cuồng lắc đầu, vội vàng trấn tĩnh: "Anh đừng manh động, chuyện giữa em với người đàn ông đấy để em tự mình giải quyết. Một mình em đủ sức đối phó, nếu như anh ra tay em sợ để người ta phát hiện cả nhà chúng ta đều chịu ảnh hưởng. Diệp Tri Nhân, lần này anh nhất định phải nghe theo em. Em biết anh lo em tổn thương, tuy nhiên, em đủ đầu óc để suy nghĩ và phân biệt phải trái đúng sai. Ngay bây giờ em sẽ ra ngoài nói chuyện thật rõ ràng."
Cô thật sự cảm nhận được anh trai mình đang tức giận. Diệp Chân Chân chẳng phải nghĩ cho Từ Thiếu Bạch mà ngăn cản mà vì Diệp Tri Nhân nóng lên ra tay quá nặng, cô lo án mạng xảy ra, tới lúc đó ông anh đứng bên cạnh kiểu gì cũng gặp chuyện mặc dù gia thế nhà họ Diệp quả thật không tài nào đùa nổi.
Diệp Chân Chân dùng hết cả hơi, tốn bao nhiêu nước bọt mới ngăn cản được Diệp Tri Nhân, cô thở hồng hộc buông tay đối phương ra, thầm than thở. Sắp mệt chết cô rồi!
Trước lúc ra bên ngoài, Diệp Tri Nhân nhắc nhở: "Xử lý cho tốt, nhất là đừng để cảm xúc chi phối bản thân. Nó dám làm gì mày, chẳng cần phải yên lặng chịu đựng, quay về đây anh dạy nó một bài học. Anh cấm mày vì nó mà yếu lòng nữa." Giờ anh chỉ lo em gái tiếp tục bước vào vết xe đổ bảy năm về trước thì khổ.
"Xời, cái đó em tự rõ mà." Diệp Chân Chân ra dấu với anh trai, lon ton chạy ra ngoài tìm Từ Thiếu Bạch.
Đứng trước mặt người đàn ông toàn thân ướt sũng, hai bả vai thỉnh thoảng còn run lên vì lạnh, gương mặt Từ Thiếu Bạch bơ phờ, trắng bệch chẳng có lấy cắt máu nào. Bàn tay anh cuộn tròn hằn đầy những đường gân xanh, cặp mắt lờ đà lờ đờ, Diệp Chân Chân cảm xúc được từng hơi thở yếu ớt từ người đối diện. Khẽ liếc qua bó hoa hồng bị dập nát bởi cơn mưa rào tối hôm qua, cánh hoa lụi tàn hệt hình ảnh cô gái bị tổn thương tàn nhẫn giống Diệp Chân Chân của bảy năm về trước.
Tuy nhiên, cô nàng chả mang theo chút cảm xúc thương hại hay đau lòng nào dành cho Từ Thiếu Bạch, hờ hững khoanh tay trước ngực, mở miệng: "Anh đừng lù lù trước cửa nhà tôi nữa, mau chóng về nhà giùm tôi. Tôi không muốn người khác nhìn vào xong đánh giá đâu. Nhân tiện anh mang tới thứ gì thì đem về hết hộ cái, bẩn cổng nhà tôi lắm. Đừng khiến tôi mang tiếng." Đoán rằng trạng thái Từ Thiếu Bạch hiện tại vô cùng tệ, tuy nhiên, Diệp Chân Chân chỉ làm được như vậy thôi, với anh ta cô chẳng có trách nhiệm.
"Tiểu Lê…" Từ Thiếu Bạch thều thào ngẩng mặt lên, gặp Diệp Chân Chân như thể anh tìm được nguồn ánh sáng sưởi ấm bản thân trong cơn lạnh giá nuốt chửng từ bóng tối. Người đàn ông vươn tay, yếu ớt muốn nắm tay Diệp Chân Chân: "Anh thật lòng với em, xin em đừng nghi ngờ anh. Quỳ ở đây đều là anh tự nguyện cả, nếu em còn chưa vừa lòng, em cứ đưa ra yêu cầu, dù anh có phải lên núi đao xuống biển lửa anh chấp nhận hết."
Chỉ mong rằng cô cho mình cơ hội chuộc tội về những việc Từ Thiếu Bạch từng làm trong quá khứ.
Diệp Chân Chân ngán ngẩm nhún vai: "Khỏi, tôi đâu cần anh lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng không có nhu cầu. Nếu anh muốn tôi tha thứ cho anh, được thôi, vậy thì từ nay cho đến hết đời đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Chẳng nhìn thấy anh tâm trạng tôi sẽ thoải mái, tới lúc đó nhất định quên hết tội lỗi anh gây ra với tôi, cả hai chúng ta đều vui vẻ."
"Tiểu Lê…" Thanh âm khàn khàn vang lên, Từ Thiếu Bạch tha thiết nhìn cô: "Anh xin em, đừng phán anh tử hình vội vàng như thế. Em dành cho anh chút thời gian, quan sát biểu hiện được chứ? Anh thật sự không thể sống thiếu em, làm ơn đấy. Nếu em muốn, cứ giữ anh bên cạnh như tên nô lệ là được." Từ Thiếu Bạch cam tâm vứt bỏ lòng tự tôn uy nghiêm của bản thân quỳ xuống van nài Diệp Chân Chân, anh chẳng cần gì khác ngoài người con gái trước mặt mình.
Coi anh như con chó đều được hết, Từ Thiếu Bạch đều làm theo lời cô nếu như Diệp Chân Chân đưa ra yêu cầu.
Ai kia cố gắng giữ bình tĩnh, hằn học: "Tôi chẳng quan tâm anh sống ra sao đâu nên đừng lôi nó ra làm cái cớ nữa."