"Hạ Chi Quang, anh thích Diệp Chân Chân đúng chứ? Đang muốn theo đuổi cô ấy à, nhưng có lẽ anh nên từ bỏ đi. Cuối cùng cô ấy chỉ chọn ở bên cạnh tôi thôi."
Từ Thiếu Bạch híp mắt nhìn chằm chằm bó hoa hồng trên tay Hạ Chi Quang, trong lòng anh bỗng chốc dậy sóng. Dường như người đàn ông trước mắt đã bắt đầu hành động rồi, đối thủ xuất hiện, làm sao Từ Thiếu Bạch có thể ngồi yên được chứ. Tuy nhiên, anh vô cùng tự hào rằng bản thân có rất nhiều lợi thế, khác với Hạ Chi Quang, anh từng chung sống với Diệp Chân Chân một thời gian, đương nhiên Từ Thiếu Bạch hiểu rõ mọi thứ hơn rồi.
Anh đắc chí khoanh tay trước ngực quan sát Hạ Chi Quang, muốn đối phương chủ động rút lui. Từ Thiếu Bạch không thể vụt mất người con gái mình yêu vào tay kẻ khác được. Hạ Chi Quang là đối thủ đáng gờm với anh đấy, bởi Diệp Chân Chân cùng anh ta còn bị buộc chặt bởi couple, chưa hết hai người có nhiều thời gian thân thiết bên nhau, còn Từ Thiếu Bạch khó đến gần cô dù anh cố gắng đến mức độ nào đi chăng nữa.
Tuy nhiên, cũng chẳng vì vậy mà Từ Thiếu Bạch tự hạ bệ uy phong xuống.
Hạ Chi Quang chả hề kém cạnh, anh hừ lạnh, đá xéo: "Đúng như Từ tổng đoán, tôi thích Chân Chân, ảnh hưởng gì đến anh chắc? Tôi chân thành khuyên anh một câu, kết quả chưa có thì đừng đắc chí quá sớm, cẩn thận thực tế nó vả cho đau đớn, đến khi ấy thì nhục nhã lắm. Tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu, chỉ cần Diệp Chân Chân cho phép, tôi chắc chắn dốc hết toàn lực. Tôi biết anh theo đuổi cô ấy đã lâu, nhưng thời gian sau này sẽ chứng minh tất cả. Chúng ta cạnh tranh công bằng." Anh còn chẳng thèm nhìn người đang đứng trước mặt mình với dáng vẻ kiêu ngạo dù chỉ bằng nửa con mắt.
Nói chung, Từ Thiếu Bạch hoàn toàn không đủ sức để gây ảnh hưởng tới anh. Mặc cho đối phương ép đến mức độ nào Hạ Chi Quang đều hờ hững, thậm chí còn lười quan tâm. Mục tiêu anh đặt ra là theo đuổi được Diệp Chân Chân, ở bên cạnh cô, mang cho người con gái ấy hạnh phúc đã đánh mất. Đối thủ là Từ Thiếu Bạch cũng đáng gờm đấy, chỉ tại thái độ Diệp Chân Chân dành cho anh ta ghét bỏ đến mức muốn đánh chết đối phương, đứng nghe Từ Thiếu Bạch nói nhảm một hồi, Hạ Chi Quang liền cảm thấy buồn cười.
Anh thích Diệp Chân Chân, rất thích là đằng khác. Hạ Chi Quang đặt tình cảm nên người cô nàng họ Diệp ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, khoảnh khắc cô xuất hiện ở đại sảnh lúc ấy vô tình thu hút Hạ Chi Quang, dường như có thứ mị lực nào đó hấp dẫn anh, khiến người đàn ông chẳng thể rời mắt. Biết được Diệp Chân Chân đóng cặp cùng mình, Hạ Chi Quang mừng như được mùa nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ lạnh lùng, không quan tâm. Thời điểm anh xích mích với quản lý, được Diệp Chân Chân đỡ lấy làm Hạ Chi Quang ngại đỏ bừng mặt mũi, phải lấy cớ chạy vội. Con tim anh đập thình thịch thình thịch như bị thứ gì đó thôi thúc, Hạ Chi Quang muốn ở gần cô nàng tên Diệp Chân Chân ấy.
Chính vì thế, sau khi hai người quay phim xong, Hạ Chi Quang sẵn sàng từ bỏ hình tượng, chấp nhận cùng cô xào couple. Tham gia chương trình hẹn hò đều vì Diệp Chân Chân cả, vốn dĩ sau khi kết thúc, Hạ Chi Quang sẽ tỏ tình với cô, ai dè cô công khai quá khứ ra, anh sợ rằng người con gái ấy còn bị vết thương lòng làm cho ám ảnh nên mới giữ kín đến bây giờ. Nhưng khoảnh khắc Hạ Chi Quang nhận được tin Từ Thiếu Bạch, một trong những kẻ từng ra tay nhấn chìm cuộc đời Diệp Chân Chân ráo riết theo đuổi cô, thậm chí anh ta còn mặt dày quấn lấy. Hạ Chi Quang biết mình không thể ngồi im được nữa, anh đứng dậy bắt đầu hành động.
Mà trái đất tròn thật, ai dè anh lại đụng mặt Từ Thiếu Bạch ngay tại đây.
Hạ Chi Quang chẳng ưa đối phương từ lúc quay chung show thực tế rồi, anh ghét vì Từ Thiếu Bạch từng làm Diệp Chân Chân tổn thương, khiến cô chịu khổ nhưng nay ra vẻ quan tâm, ân cần chăm sóc người ta. Thật sự rất muốn đấm cho Từ Thiếu Bạch một trận.
Người đối diện chẳng hề tỏ ra kém cạnh, gật đầu, sắc mặt trùng xuống: "Được thôi, vậy thì chúng ta cứ chờ xem." Từ Thiếu Bạch thầm nghiến răng nghiến lợi, con đường theo đuổi vợ của anh càng thêm khó khăn khi xuất hiện thêm một kẻ ngáng đường.
Chơi nhau mà.
Nhưng Từ Thiếu Bạch vẫn vô cùng tự tin, anh động viên bản thân, chỉ cần cố gắng hết sức là được. Dù sao trước đây Diệp Chân Chân từng yêu anh, tình cảm đâu thể biến mất dễ dàng vậy được, chỉ vì những chuyện Từ Thiếu Bạch gây ra quá khốn nạn nên cô chưa chịu tha thứ cho anh. Lợi thế ấy giúp cho Từ Thiếu Bạch thêm phần thắng.
Không khí giữa hai người đàn ông căng như dây đàn, đằng đằng sát khí, tia lửa điện lóe lên điên cuồng, hận chẳng thể ăn tươi nuốt sống đối phương. Hạ Chi Quang thường ngày trầm tính, tuy nhiên dính vào tình yêu rồi nên tính cách anh thay đổi chóng mặt thấy rõ. Công ty không ngăn cản anh yêu đương, chỉ là Hạ Chi Quang cần biết tiết chế chút.
Thiếu chút nữa cả Từ Thiếu Bạch lẫn Hạ Chi Quang vung gươm bạt kiếm thì Diệp Chân Chân vừa hay quay phim xong, cô xuất hiện, hai tay khoanh trước ngực cực kỳ ngầu lòi, cô nàng lạnh lùng nhếch môi: "Các anh đang làm gì ở đây thế? Tính đánh nhau luôn à? Cảm phiền tiết chế chút, đừng mang tới phiền phức cho tôi." Lời Diệp Chân Chân vừa dứt, Hạ Chi Quang và Từ Thiếu Bạch vội vàng điều chỉnh tâm trạng, ngoài mặt cười cười nói nói, tuy nhiên hàm ý cạnh tranh rõ ràng trên mặt chữ.
"Tiểu Lê…" Từ Thiếu Bạch chủ động bước tới, đang định đưa quà thì bị Diệp Chân Chân cắt ngang: "Từ tổng, anh gọi hai chữ tiểu Lê ngọt xớt nhể? Anh biết tôi cảm thấy khó chịu khi nghe từ miệng anh, đúng chứ?" Cô trừng mắt nhìn Từ Thiếu Bạch, thật sự hết lời để nói với anh ta.
Ai kia bị ghét bỏ chỉ dám ngậm miệng.
Hạ Chi Quang nhanh trí bắt lấy cơ hội: "Diệp Chân Chân, chúng ta gặp riêng được chứ? Tôi cần nói với cô chút chuyện." Vừa nãy, anh vô cùng muốn cười thẳng vào mặt Từ Thiếu Bạch.
Vừa lòng anh lắm.
Đáng đời.
Không biết tự lượng sức.
"Được." Diệp Chân Chân đồng ý: "Ảnh đế Hạ, anh theo tôi vào phòng nghỉ, hiện giờ mọi người đang bận, không ai làm phiền đâu." Bất giác nghi hoặc, cô khó hiểu, việc gì đến mức phải để cho Hạ Chi Quang lặn lội trực tiếp đến đây tìm cô?
Liên lạc qua Wechat là được mà.
Từ Thiếu Bạch bị vứt bỏ, anh hậm hực ngồi xuống đất, phồng mồm trợn má giống hệt đứa trẻ đang dỗi. Trong lòng người đàn ông thầm chửi Hạ Chi Quang là tên tâm cơ, nào có quân tử như vẻ bề ngoài, thừa nước đục thả câu chiếm lấy lợi thế. Đợi đấy, Từ Thiếu Bạch chắc chắn sẽ tìm ra cách lật ngược ván cờ.
Tới nơi, Diệp Chân Chân nhíu mày, mở miệng hỏi: "Anh định nói với tôi chuyện gì vậy? Riêng tư lắm sao?"
"Cũng chưa nghiêm trọng đến mức ấy." Hạ Chi Quang gượng cười, anh giơ bó hoa hồng cất sau lưng, đặt lên tay Diệp Chân Chân: "Tặng cho cô. Cũng lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt mà. Tôi sợ cô còn nghĩ ngợi về chuyện trong quá khứ."
Đối phương dở khóc dở cười: "Anh tặng hoa cho tôi làm gì chứ? Tôi chẳng yếu ớt đến mức tổn hại bản thân vì những kẻ không đáng đâu. Ảnh đế Hạ, nay anh khác lắm nha, bộ bị sốt hả?" Khóe môi Diệp Chân Chân giật giật, trêu chọc người đàn ông đang lúng túng trước mặt.
"Tôi bình thường như mọi ngày mà, cô không nhận ra thì có." Xấu hổ đến mức luống cuống luôn rồi.
Diệp Chân Chân nhịn xuống, lên tiếng: "Được rồi, vào chủ đề chính thôi. Anh chắc chẳng phải tốn thời gian đến đây gặp tôi chỉ vì tặng hoa đúng không? Đừng ấp úng nữa."