Có lẽ Lý Tinh Thần cũng biết Lạc Vô Song sẽ đuổi theo mình nên cô ấy đã nán lại ở hành lang một chút, quả nhiên sau khi cô ấy ra ngoài chưa được bao lâu thì cô đã đến rồi. Bây giờ bốn mắt chạm nhau, cả hai đều có vẻ rất ngượng ngùng, bất chợt lúc này Lý Tinh Thần mới lên tiếng nói:
- Cậu có thời gian không? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện một chút nhé?
- Được.
Sau đó thì một thủ khoa và một á khoa đã đi song hành với nhau, mặc dù Lý Tinh Thần biết được vài chuyện của Lạc gia, nhưng cô ấy vẫn có rất nhiều thắc mắc về Lạc Vô Song. Nếu nói người chị song sinh Lạc Như Song là một cô gái đa tài, xinh đẹp lại còn hiểu chuyện, đó chính là hình mẫu của “con nhà người ta”, thì Lạc Vô Song cũng không hề lép vế chút nào, là thủ khoa đầu vào, còn là đối tượng được các giáo sư tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, nhưng cuối cùng Lý Tinh Thần lại thấy giá trị của Lạc Vô Song vẫn mãi không bằng Lạc Như Song là sao nhỉ?
- Vô Song, tớ gọi vậy có được không?
- Vậy tớ gọi cậu là Tinh Thần nhé?
Lý Tinh Thần liền gật đầu, sau đó thì cô ấy đã nói đến những lời đồn gần đây, họ đã nói rằng Lý Tinh Thần và Trình Đinh có quan hệ yêu đương, không chỉ thế mà mối quan hệ của họ cũng đã kéo dài được gần ba năm rồi, một phần là vì Trình Đinh đang tập trung cho sự nghiệp, phần khác thì do Lý Tinh Thần không đủ tự tin, nên mãi vẫn không dám công khai.
Sau khi biết rằng Lạc gia có ý định liên hôn với Trình gia thì Lý Tinh Thần rất sốc, nhưng Trình Đinh đã trấn an cô ấy bằng cách nói rằng chỉ là gặp gỡ làm quen mà thôi. Hơn nữa công ty của Lạc thị và Trình thị có giao tình khá tốt, cha của Trình Đinh lại rất yêu thích Lạc Vô Song, vì thế nên ông ấy mới cho phép Trình Đinh gặp gỡ Lạc Như Song.
Nghe kể đến đây thì Lạc Vô Song có vẻ hiểu sơ qua rồi, chắc hẳn là chuyện mà mọi người đồn đoán đã chính xác, Lạc Như Song ỷ vào gia thế nên mới chèn ép chính thức như Lý Tinh Thần. Nếu như cô đoán không nhầm thì hẳn Lý Tinh Thần đang muốn gặp cô, bắt tay với cô để tranh giành lại tình yêu của mình?
- Vậy cậu chuyển sang lớp tớ chắc hẳn là vì chuyện này nhỉ? Xin lỗi vì nói thẳng nhé, nhưng cậu lấy tự tin ở đâu là tớ sẽ giúp cậu?
- Vì tớ biết Lạc gia đối xử với cậu không tốt. Nói thẳng ra thì tớ cũng có quen biết vài người ở khoa thanh nhạc, tớ còn nghe nói rằng Lạc Như Song lúc nào cũng bày ra dáng vẻ nạn nhân, bao nhiêu tội lỗi đều đổ lên đầu của cậu… Chắc hẳn cậu đã sớm muốn thoát khỏi Lạc gia nên mới đồng ý kết hôn với Tiêu thiếu gia đúng không?
Lạc Vô Song liền cười, quả nhiên á khoa có khác, suy nghĩ của cô ấy cũng rất đặc biệt, hơn nữa lại là người thông minh hiểu rõ đại cục, chỉ có điều Lạc Vô Song vẫn chưa nghĩ xong… Nếu như Lý Tinh Thần muốn giành lại Trình Đinh thì đơn giản cứ công khai là xong sao? Mặc dù ý kiến của Trình Đinh không đủ để chứng minh tình yêu này, nhưng chỉ cần Trình Kiêu Ức biết rằng cô con dâu của ông ấy cũng là á khoa, so với Lạc Như Song thì cách xa cả vạn dặm, như thế còn sợ được sợ mất gì nữa?
- Vô Song, tớ biết là sẽ có lỗi nếu tớ lợi dụng cậu, nhưng tớ biết rõ cậu là người thông minh, cho nên sớm muộn gì cậu cũng biết ý đồ của tớ, vì vậy nên tớ cũng muốn nói thẳng.
Dừng một chút, Lý Tinh Thần lại đứng lại tại chỗ, sau đó nhìn Lạc Vô Song rồi cười nói:
- Vô Song, có thể cho tớ lợi dụng thứ gọi là “tình bạn” với cậu hay không? Mặc dù ai cũng nói tớ đạt á khoa đã rất giỏi rồi, nhưng trong mắt người nhà thì á khoa mãi mãi cũng không tốt bằng thủ khoa. Cũng giống như Neil Alden Armstrong - người đầu tiên đặt chân lên Mặt Trăng, ai ai cũng biết, vậy thì người thứ hai thì sao? Chẳng ai nhắc tới… Hoặc cho dù có nhắc đến thì cũng không ai muốn nhớ tới.
Lạc Vô Song nghe đến thì cũng có chút giật mình, vốn dĩ thứ gọi là “tình bạn” mà cô có chắc chỉ có hai người, một người là Tiêu Dụ, người còn lại là Vũ Hàn, nhưng ai người này đều không đơn thuần xem cô là bạn, cô biết, nhưng cô không nói ra cũng không nhận định.
Tuy nhiên thì nhìn Lý Tinh Thần thì cô lại có chút đồng cảm, cảm giác người nhà, người thân bên cạnh không công nhận năng lực của mình… Nó thật sự rất đáng sợ, mặc dù đã cố gắng hết sức rồi những mãi mãi vẫn không thể hài lòng được họ.
- Tinh Thần, cậu có biết hào quang mà tớ đang có hiện tại đến người nhà cũng không biết. Họ chỉ biết chị gái của tớ là sinh viên xuất chúng của khoa thanh nhạc, nhan sắc của chị ấy đứng đầu cả trường được người người ngưỡng mộ, tính cách của chị ấy vừa dịu dàng lại hiểu chuyện… Nhưng còn tớ, cho dù có cố gắng đến đâu thì họ vẫn cho rằng tớ là phế vật.
Chắc hẳn Lạc Vô Song nghĩ rằng Lý Tinh Thần nghe những lời nực cười lắm đúng không? Cùng nhau sống chung một nhà, cùng lớn lên bên nhau, nhưng những chuyện của Lạc Như Song thì cha mẹ đều biết tất tần tật, còn chuyện của cô thì họ chẳng đoái hoài đến… Từ khi hiểu chuyện thì cô đã sớm biến thành cái bóng của chị gái rồi, nhất là những năm tiểu học… Vì lúc đó dáng vẻ của cả hai tương đối giống nhau, mà Lạc Như Song thì học khá tệ những môn thể chất và toán học, vì thế cho nên cứ đến kì thì là cha mẹ lại bắt cô phải cải trang thành chị gái để giúp chị ấy vượt qua môn học, nhưng người được khen lại chính là Lạc Như Song.
Nhiều người bạn cùng lớp còn tung hô Lạc Như Song là một thiên tài biết khiêm tốn, bình thường không thể hiện ra ngoài để tránh mọi người chú ý, chỉ khi bước vào kì thi thì mới bộc lộ hết tài năng. Chị ta những năm đó chính là công chúa được người người ca tụng, còn cô? Cô cuối cùng chỉ là một đứa vô dụng không hơn không kém, cũng chẳng ít lần cô bị cô giáo phê bình vì đã không đi thi, nhưng họ đâu biết rằng cô có đi thi, nhưng là đi thi hộ chị gái.
- Vô Song, tớ thấy chúng ta chính là đồng bệnh tương lân đó, vừa hay tớ cũng không có bạn thân, hay là chúng ta làm bạn của nhau đi. Được không?
- Được thôi, hi vọng cậu giúp đỡ, Tinh Thần.
- Nói nghe trang trọng quá rồi, sau này giúp đỡ lẫn nhau nhé, Vô Song.
Cứ như vậy, hai con người không quen không biết lại đồng hành cùng nhau, nhưng một thủ khoa và một á khoa đã hợp lại thì liệu nghiên cứu của Lạc Vô Song đối với bệnh di truyền của Tiêu gia sẽ có khả quan chứ?
#Yu~