Sau đó thì Lạc Vô Song đã chờ Tiêu Tú Trân tan học rồi cùng cô về nhà, có lẽ vì Tiêu Thái Cẩn đang dưỡng bệnh nên công việc của Tiêu Uẩn cũng đã tăng lên không ít. Lạc Vô Song cũng có ý định giúp đỡ anh một chút, nhưng có vẻ như Tiêu Uẩn không cần lắm, dù sao thì anh cũng là Thái tử gia nhà họ Tiêu, một chút áp lực nhỏ này đâu có đáng là bao… Chắc vậy.
Trên đường quay về nhà thì Lạc Vô Song đã cùng Tiêu Tú Trân đi vào một cửa hàng tiện lợi, ánh mắt của Tiêu Tú Trân giống như được khai sáng với một số nguyên liệu mà Lạc Vô Song vừa mới mua, cô ấy còn nhìn cô bằng cặp mắt lấp lánh, nói:
- Chị dâu đúng là giỏi thật đó, buổi chiều nay em vừa nghĩ đến món cơm trộn luôn.
- Vậy sao? Còn tưởng em không thích.
- Làm gì có chuyện không thích chứ, món cơm trộn là món em thích nhất luôn đó. Nhưng đáng tiếc là ở nhà không ai làm ra hương vị em thích, cho nên mỗi lần muốn ăn đều phải xách mông đi xa ơi là xa mới ăn được, vì vậy nên em cũng ít khi ăn.
Nói ra thì Lạc Vô Song với để ý, dường như những món mà Tiêu gia hay ăn thường là bắt nguồn từ phương Tây chủ yếu, những món ăn bình thường cũng biến tấu theo khẩu vị của phương Tây, vì thế nên những ẩm thực phương Đông có khi lại tạo nên sự khác biệt. Tuy nói là thế nhưng phải công nhận làm món ăn phương Đông sẽ khó hơn một chút, vì nó quá nhiều gia vị và chế biến cầu kì… Nhưng mà nếu bỏ một buổi thì vẫn được đó chứ.
- Có vẻ cha mẹ thích đồ ăn phương Tây nhỉ?
- Cũng không hẳn đâu chị, bình thường cha mẹ sẽ không quản đến chuyện nhà bếp nấu cái gì, hay hôm đó sẽ ăn cái gì… Mà chị biết đó, đầu bếp nhà chúng ta là người nước ngoài mà, ông ấy đã biến tấu lại các món phương Tây cho vừa khẩu vị với nhà mình, nhưng mà nói sao vẫn là người phương Tây nêm nếm… Cũng không khác biệt gì nhiều.
Có lẽ Lạc Vô Song lại hiểu hơn về Tiêu gia một chút rồi, tính ra làm việc ở Tiêu gia lại thoải mái ghê đó, làm món gì, ăn cái gì đều không cần báo lại cho chủ nhân biết. Ngoại trừ những lúc được gia chủ yêu cầu thì những ngày bình thường đều được tự do sáng tạo trong nấu nướng, với một môi trường làm việc lý tưởng như thế thì đúng là rất tốt.
- Chị dâu, dạo này chị với anh thế nào rồi?
- Bình thường, ít nhất là không đánh nhau.
Khóe môi của Tiêu Tú Trân có chút giật giật, người chị dâu này cũng biết nói đùa quá nhỉ?
Sau khi mua xong thức ăn thì hai người cũng lên xe chuẩn bị về nhà, nhưng ngồi trên xe thì Tiêu Tú Trân lại chăm chú nhắn tin với ai đó, bất chợt cô ấy lại đưa mắt nhìn về phía của cô, nói:
- Chị dâu, nghe nói khoa chúng ta sẽ đến khu nông trường vào cuối tháng đó, chị có đi không?
- Không có hứng thú lắm.
- Nhưng em rất muốn đi, em còn nghe nói ở đó có cả sân đua ngựa nữa. Chị dâu, chị có biết cưỡi ngựa không? Cả đời của em còn chưa từng leo lên lưng ngựa chứ đừng nói là đua ngựa, em muốn tận mắt nhìn thấy ghê.
Lạc Vô Song lại đưa ánh mắt kì lạ nhìn Tiêu Tú Trân, một tiểu thư quyền quý như thế này mà sao sơ hở là đòi đánh nhau, sở hở là đòi đua ngựa vậy hả. Nhưng mặc kệ, cô không muốn lãng phí thời gian với cái hoạt động vô bổ đó đâu. Nhớ lại năm đầu tiên cô cũng đã đi đến nông trường đó, hết người này tới người kia cứ gây hứng cãi nhau, cãi chưa đã thì xông đến ẩu đả nhau, khiến cho cả ngày hôm đó đều loạn hết cả lên, đến một chỗ bình yên để đọc sách cũng không có.
Tuy là Lạc Vô Song đã muốn mặc kệ rồi, nhưng cái ánh mắt lấp la lấp lánh của Tiêu Tú Trân vẫn còn nhìn cô chằm chằm. Cô cũng có liếc sang một chút, rồi lại thở dài, lấy từ trong balo ra một bài kiểm tra, đưa cho Tiêu Tú Trân, nói:
- Nếu bài này em làm trên năm mươi phần trăm thì chị sẽ suy xét.
- Chị dâu đùa em à… Đề giáo sư Phùng đưa ra em còn chưa chắc làm được, chị dâu ra đề… Chắc em bỏ cuộc luôn quá.
- Vậy thì thôi, chị cũng không ép.
Sau đó Lạc Vô Song liền muốn cất cái đề lên, nhưng Tiêu Tú Trân đã nhanh tay hơn mà giành lấy, sau đó cô nhóc đó còn nhìn cô cười.
- Để em làm thử, dù sao cũng đâu mất gì.
- Nhớ là không được nhờ vả người khác đâu nhé.
- Em biết rồi, chị dâu yên tâm.
Cuối cùng thì Lạc Vô Song cũng đã chốt kèo với Tiêu Tú Trân như thế. Buổi chiều đó thì Lạc Vô Song và Tiêu Tú Trân đã cùng nhau ăn cơm trộn, còn Tiêu Uẩn thì còn bận rộn tăng ca nên về rất muộn, khi anh quay về nhà thì Lạc Vô Song đã lên giường đi ngủ rồi.
Khi đó anh chỉ nhìn cô rồi tặc lưỡi lắc đầu, cái cô gái này đúng là vô tư thật đó, chồng mình đi làm về muộn cũng không gọi điện hay nhắn tin một lần, còn bình thản đi ngủ nữa… Kiểu này thì công cuộc công lược vợ yêu vẫn còn lắm gian truân, nhưng anh sắp điên vì mớ bòng bong mà cha để lại rồi đây.
Tuy nhiên, sau khi Tiêu Uẩn tắm xong thì đã thấy Lạc Vô Song từ bên ngoài phòng đi vào, trên tay còn có một bát mì nhỏ, hai người cứ như vậy mà bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng thì Tiêu Uẩn vẫn phải lên tiếng trước:
- Em đói sao?
- Có một chút. Anh ăn không?
Mặc dù Tiêu Uẩn rất muốn từ chối, nhưng cuối cùng cái bụng cũng thắng nên anh đành gật đầu, sau đó thì Lạc Vô Song cũng đưa bát mì cho anh, nhưng cô còn định lấy đôi đũa khác thì Tiêu Uẩn đã nhanh chóng chợp lấy đôi đũa mà cô đã ăn, trực tiếp ăn ngấu nghiến. Cái hành động đó của Tiêu Uẩn làm cho Lạc Vô Song thấy buồn cười, đường đường là tổng tài của Tiêu thị mà lại như ăn xin bị bỏ đói mấy ngày liền vậy.
- Nếu chưa no thì tôi sẽ nấu thêm.
- Không cần, em cũng bận cả rồi mà, nghỉ ngơi sớm đi, chút nữa anh ăn xong anh sẽ tự dọn dẹp.
- À…
Sau đó thì Lạc Vô Song cũng lên giường, tuy nhiên thì sau đó cô lại nhỏ giọng nói:
- Ở công ty bận lắm à? Có cần tôi giúp gì không? Mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng nếu anh đồng ý hướng dẫn thì tôi vẫn có thể giúp đỡ một chút.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lạc Vô Song chủ động giúp đỡ anh, trong lòng của Tiêu Uẩn cũng cảm thấy rất vui, nhưng cô vì Tiêu gia đã cố gắng nhiều rồi, so với cô thì những chuyện ở công ty vẫn còn rất nhẹ nhàng, cho nên Tiêu Uẩn đã lắc đầu.
- Tiêu Uẩn, anh đừng cố quá sức… Chú ý sức khỏe.
Nói xong thì Lạc Vô Song cũng kéo chăn che kín mặt rồi đi ngủ, cô đã không nghe thấy tiếng bước chân hay tiếng ăn mì nữa nên đã tưởng Tiêu Uẩn đã rời đi rồi, nhưng khi cô kéo chăn xuống một chút thì lại thấy Tiêu Uẩn đang ngồi dưới giường của cô, còn nhìn cô bằng cặp mắt “thú vị” nói:
- Em lo lắng cho anh sao?
Lạc Vô Song cũng giật bắn cả mình, rồi thì cô cũng nói:
- Dù… Dù sao thì anh cũng được xem là vật thí nghiệm của tôi, quan tâm một chút cũng đâu có gì lạ…
- Lạc Vô Song, em có biết là em nói dối rất tệ không?
Gương mặt của Lạc Vô Song bất chợt đỏ lên, cô nói dối tệ sao? Đây là lần đầu tiên có người nhìn ra cô đang nói dối đó…
Tiêu Uẩn liền đưa tay đặt lên đầu của cô, còn nhẹ nhàng xoa xoa, nói:
- Được rồi, ngủ đi. Cảm ơn em và chúc em ngủ ngon, Vô Song.
- Ng…Ngủ ngon.
Có lẽ Tiêu Uẩn không nhìn thấy nhưng sau lớp chăn thì gương mặt của Lạc Vô Song đã sớm đỏ ửng lên rồi, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác chột dạ khi bị nắm thóp… Nhưng cô thắc mắc tại sao Tiêu Uẩn lại có cái biểu cảm đáng bị ăn đấm như kia thế? Vừa rồi anh còn cười nữa chứ, bộ vui lắm hay gì mà cười… Cái con người gì mà… Mà kì lạ!
Tức chết cô rồi!
#Yu~