Cuối cùng thì cuộc thi nấu ăn cũng đã biến thành một cuộc hội ngộ đầy xúc cảm của Quân Mộ Phàm và Lạc Vô Song. Sau đó thì mọi người đều có được kỉ niệm chương cho lần tham quan nông trường, đó cũng không ngạc nhiên vì năm trước cô cũng đã nhận được rồi… Nhưng mà, tại sao sư phụ lại gọi cô đến đây nữa vậy?
À đâu, không chỉ có cô mà còn có Tiêu Tú Trân, Vũ Hàn và Lý Tinh Thần nữa chứ?
- Sư phụ, người gọi con làm gì vậy?
- Con biết trước rồi đúng không?
- Biết cái gì cơ?
Quân Mộ Phàm thật sự là không thể không nổi giận với đứa nhỏ này mà, tại sao mà có thể giả vờ như vậy chứ. Tuy nhiên thì có vẻ như Vũ Hàn và Lý Tinh Thần đã quen với cái dáng vẻ “vô tri” đầy sự thèm đòn của Lạc Vô Song rồi nên không ngạc nhiên lắm, người kinh ngạc duy nhất… À cũng không phải duy nhất… Người kinh ngạc là Tiêu Tú Trân, Quân Chí Hàn, Quân Chí Thành và cả đứa nhỏ Quân Chí Diệp nữa. Hình như từ khi gặp Lạc Vô Song thì ông nội của họ tức giận hơi nhiều nhỉ?
- Đừng có giả ngu với ta. Nói đi, con biết ta ở đây từ khi nào?
- Từ khi nào á hả? Ý người là lần du khảo năm trước hay năm nay?
- Cái gì? Con… Năm trước con cũng biết ta có ở đây sao?
Lạc Vô Song liền ngây thơ gật đầu, còn mỉm cười vô cùng dịu dàng nhìn về phía Quân Mộ Phàm nữa chứ. Ông ấy bây giờ liền đưa tay đỡ trán, nhục nhã… Quá nhục nhã… Ông ấy sống cả đời trong quân đội, hành tung luôn được cho là bí ẩn, nhưng cuối cùng vẫn là bị đứa đồ đệ này nhìn thấu hết mọi thứ.
Tuy nhiên thì có vẻ như Vũ Hàn và Lý Tinh Thần lại rất đồng cảm với ông ấy, dù gì thì ông ấy cũng đã nuôi dưỡng một thiên tài mà, những chuyện kiểu như vậy đã xảy ra thường xuyên lắm mới phải, nhưng chắc do ông ấy bình thường không chú ý thôi… Chứ mà muốn giấu Lạc Vô Song thì còn khó hơn lên trời.
- Nhưng năm trước ta đâu có xuất hiện ở nông trường.
- Thì vì có con Diros đó.
- Diros?
Không hẹn mà tất cả mọi người ở trong “phòng kín” này đều hét lên, Lạc Vô Song ban đầu có chút giật mình nhưng cũng gật đầu.
Sau đó cô đã giải thích là do Diros xuất hiện nên cô dám chắc nông trường này thuộc quyền quản lý của quân đội, hay nói đúng hơn là quân đội của Quân gia. Vì Diros là một con chiến mã thuộc giống Akhal-Teke và nó được xem là bạn đồng hành khá thân thiết của Quân Mộ Phàm, trước đó thì cô đã từng cùng ông ấy tập luyện rất nhiều với Diros, cho nên việc cô thuần hóa được Diros khi chưa tới nửa tiếng là chuyện hiển nhiên. Với lại nha, con Diros là giống ngựa hiếm so với nông trường này thì làm gì có chuyện nhập được một chứ. Vì vậy cô đã suy đoán rằng ông sư phụ quá rảnh rỗi nên tìm cách chơi cô một vố.
Lạc Vô Song giải thích xong thì Quân Mộ Phàm liền im lặng không nói nữa, ông ấy nuôi dạy thiên tài làm gì chứ? Cuối cùng vẫn là bị đứa đồ đệ đó làm cho bẽ mặt… Đúng là nhục nhã mà.
- Được rồi sư phụ, người đừng có rầu rĩ như vậy, dù sao thì từ trước đến giờ người cũng đâu có thắng con về chuyên mục suy luận đâu. Người có nhớ không, cái lúc…
- Đủ! Im đi con nhóc này!
Cô cũng chỉ nhún vai rồi cười khúc khích, có vẻ như sư phụ của cô không muốn nhắc đến cái quá khứ huy hoàng của mình rồi, nếu đã vậy thì cô cũng không muốn làm khó ông ấy nữa.
Đến lúc này thì Quân Chí Thành mới nhớ đến, hình như trước đó bà nội từng nhắc rất nhiều về người đồ đệ của ông nội, trong dáng vẻ của bà nội dường như cũng rất yêu thích người đó, khi nghe qua thì Quân Chí Thành còn tưởng là một đại nam nhân cao lớn, mạnh mẽ nữa chứ… Hóa ra người đó lại là một cô gái, mà còn trông rất vô hại.
Thảo nào trước kia khi cha cùng ông nội tập luyện thì ông luôn tỏ ra rất lạnh lùng, để nói đúng hơn là rất không hài lòng với cha… Chắc hẳn là vì thành tích mà Lạc Vô Song đã lập được quá tuyệt vời, so với một cô gái không biết chút gì về cưỡi ngựa và bắn cung, mà con nhà lính lại còn để thua… Bảo sao ông ấy nhất quyết không chỉ dạy cho Quân Chí Thành hay Quân Chí Diệp nữa.
Nhưng quan sát thì mới để ý, lần trước ở Tiêu phủ thì Quân Chí Thành thấy Lạc Vô Song là người trầm tính, ít nói, hoặc có thể nói là người hướng nội hoàn toàn… Nhưng bây giờ gặp lại, cô không còn cái dáng vẻ e ấp đó nữa, thay vào đó lại là một Lạc Vô Song vô tư, vui vẻ, hoạt bát và nói rất nhiều, mà nói ra câu nào là khiến ông nội đứng hình câu đó, quả nhiên là cô gái kì lạ… Nói sao mà Tiêu Uẩn không mê mẩn chứ.
- Phải rồi Vô Song, đột nhiên lại kết hôn? Còn không báo cho ta nữa.
- Tại con sợ sư phụ sẽ cướp dâu đó.
- Chẳng phải con biết rõ mối quan hệ giữa Quân gia và Tiêu gia à? Cướp dâu, nghĩ hay thật đó, cho dù ta có yêu thích con đến đâu thì ta cũng không ngốc đến mức khiến mối quan hệ giữa hai nhà xảy ra xích mích vì con đâu. Đừng có tự cao.
Tuy là nói như vậy nhưng Lạc Vô Song vẫn nhẹ nhàng cười, đương nhiên cô biết bản thân sẽ không đủ quan trọng tới mức khiến một Lão tướng nảy lên ý định cướp dâu rồi. Chỉ là ban đầu cô đã nghĩ hôn sự lần này chỉ là tạm thời, cùng lắm là sẽ ly hôn sau một năm cho nên cô mới không nhắc gì với ông ấy… Vì cô sợ nếu ông ấy biết thì chắc sẽ đến Lạc gia làm ầm lên mất, bây giờ cô chỉ cần bình yên thôi, đợi khi ly hôn với Tiêu Uẩn xong thì cô sẽ cùng Vũ Hàn ra nước ngoài, cũng cắt đứt với Lạc gia, chỉ như thế cô mới bình yên được.
Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ mà cô giấu ở trong lòng, chứ cô mà nói ra chắc sư phụ sẽ mắng chết mất.
- Vậy sư phụ muốn gặp con để làm gì thế? Chắc là người không nhớ con đâu nhỉ?
- Nghĩ gì thế? Nhớ con nhóc vô lương tâm như con á? Mơ đi.
Dừng một chút, Quân Mộ Phàm liền uống một ngụm trà, rồi lại nói:
- Sư mẫu của con dạo này không được khỏe, có thời gian thì đến Quân gia giúp bà ấy xem bệnh.
Còn chưa đợi Lạc Vô Song nói gì thì Quân Mộ Phàm đã đánh phủ đầu trước, ông ấy còn trừng mắt nhìn cô nói:
- Đừng có nói là bận, ta thừa biết bình thường con chỉ lên trường có hai tiếng một ngày. Cả buổi sáng đều ở nhà, lên trường cũng chỉ chui vào phòng thí nghiệm, mà từ Tiêu gia đến Quân gia cũng chỉ có hai mươi phút đi xe, đừng hòng chối.
Lạc Vô Song cũng chỉ nhún vai, ái chà chà, biết rõ lịch trình của cô quá nhỉ, người sư phụ này quả nhiên là càng lúc càng thú vị mà.
- Con biết rồi, đợi kết thúc chuyến đi này thì con sẽ đến tìm sư mẫu.
- Biết điều thế là tốt.
Sau đó thì mọi người cũng nói chuyện với nhau thêm một lúc thì ai về nhà nấy, chỉ có Quân Chí Thành và Quân Chí Diệp là ở lại đây, vì nghe nói đêm nay là đêm cuối cùng nhóm bọn họ ở đây, mà khuya một chút sẽ có đốt lửa trại nên hai người họ muốn ở chơi. Quân Chí Hàn cũng không phản đối, vì vậy cho nên chỉ có Quân Chí Hàn và Quân Mộ Phàm là về nhà.
Tiễn xong hai người họ thì Lạc Vô Song liền bị Tiêu Tú Trân và Lý Tinh Thần kéo vào lều để chất vấn, mãi cho đến khi đã hỏi đáp xong thì cô mới thở phào nhẹ nhõm mà bước ra ngoài, vừa mới bước một chân ra ngoài thì Quân Chí Diệp đã chạy đến ôm lấy cô, cậu nhóc còn vui vẻ nói:
- Chị Vô Song đúng là giỏi thật đó, không ngờ chị lại là đồ đệ của ông nội của em, chị Vô Song, hay chị làm sư phụ của em đi được không?
- Nhóc con, đừng nói linh tinh, bây giờ chị chỉ muốn cuộc sống yên bình thôi.
Nhưng giải quyết Quân Chí Diệp chưa xong thì Vũ Hàn và Quân Chí Thành đã đi đến, ánh mắt của Quân Chí Thành nhìn cô cũng đã thay đổi, nó giống như là đang “kính trọng” cô vậy… Hừm… Một con nhóc mười chín tuổi nhận được sự kính trọng từ một Thiếu Úy, nếu bị đồn ra ngoài chắc sẽ buồn cười lắm.
#Yu~