Cứ như thế mà mối quan hệ giữa Tiêu Tú Trân và Vũ Hàn vẫn tiếp tục phát triển, dần dần thì có lẽ Vũ Hàn cũng nhận ra được tình cảm của mình nên đã chủ động nhiều hơn, nhưng mà chắc hẳn cả hai vẫn còn rất ngượng ngùng nên chưa ai dám thổ lộ với đối phương cả.
Thời gian cứ trôi qua và hôm nay đã đến cuối tháng, nghĩ lại thì Lạc Vô Song cảm thấy thời gian trôi nhanh thật đó, không ngờ chưa gì mà cô đã gả đến Tiêu gia được hai tháng rồi, không chỉ vậy mà bây giờ còn là những tháng cuối năm, chỉ còn chưa tới một tháng là đến Tết rồi. Mỗi năm thì Lạc gia đều sẽ họp gia đình một lần, và năm nay cô chắc chắn phải có mặt, không chỉ vì cô là thành viên của Lạc gia, mà còn là vì chính thức giới thiệu Tiêu Uẩn nữa. Cô thật sự không muốn đi chút nào.
Trong lúc Lạc Vô Song đang cảm thấy nhàm chán thì giáo sư Phùng Dĩ Nguyên lại bước vào lớp, dáng vẻ của anh ta rất nghiêm túc, chắc là lại thông báo cái quỷ gì đây mà. Sau đó thì Phùng Dĩ Nguyên lại nói:
- Chắc các bạn cũng có nghe đến học viện Zina rồi đúng chứ? Nơi đào tạo rất nhiều giáo sư có danh tiếng lẫy lừng, như giáo sư Chung Tẫn Hoa, giáo sư Trình Kiêu Ức, giáo sư Lý Nghiệp Thành. Và hôm nay chúng ta sẽ được gặp ba người đang là sinh viên của học viện Zina danh giá.
Lần lượt bước vào là hai nam ba nữ, Vũ Hàn há hốc khi nhìn thấy hai người kia, cậu ngốc đó còn liên tục chạm vào tay của cô nữa, khiến cho Lạc Vô Song đang nằm cũng phát bực mà đưa mắt lên nhìn. Đập ngay vào mắt cô chính là hai tên ôn con… À không, hai người nam nhân vô cùng điển trai, khi họ nhìn thấy cô còn nháy mắt một cái, làm cho đám con gái của lớp một điều phải nao núng.
- Xin chào mọi người, hiện tại tôi chỉ trợ lý nghiên cứu của giáo sư Stella, tôi tên Trịnh Hiếu Nghĩa.
- Hàng Thái Phi.
- Xin chào mọi người, tôi là Phùng Liễu Nghiên, tôi cũng là em gái của giáo sư Phùng.
Đừng nói là Vũ Hàn há hốc, đến Tiêu Tú Trân và Lý Tinh Thần cũng không giấu được sự kinh ngạc, với một người bị cho là cộc cằn, khó gần như giáo sư Phùng Dĩ Nguyên mà lại có một cô em gái xinh đẹp, học giỏi như vậy á? Còn là sinh viên của học viện Zina nữa chứ, rốt cuộc cái này nghịch lý ở đây vậy chứ?
Tuy nhiên, mọi người có vẻ như không quá chú ý đến Phùng Liễu Nghiên, thay vào đó họ lại tập trung chú ý đến Trịnh Hiếu Nghĩa và Hàng Thái Phi hơn, còn hai tên khờ đó vừa nhìn thấy Lạc Vô Song liền như con ngựa đứt cương, ngay lập tức phi đến chỗ của cô, nhưng may là Vũ Hàn đã ngăn lại được, còn đẩy Trịnh Hiếu Nghĩa ra, nói:
- Được rồi, đừng động vào thân chủ của tôi. Thái Phi, giữ người của anh lại đi!
Hàng Thái Phi nghe vậy liền nhanh chóng “ôm” con cún xổng chuồng lại, sau đó còn nhìn Lạc Vô Song, nói:
- Đã lâu không gặp, Song Song.
- Đã lâu không gặp, anh họ.
Đúng rồi, Hàng Thái Phi chính là một trong số các người anh họ bên nhà nội của Lạc Vô Song. Hơn nữa hai người họ còn cực kỳ thân thiết, còn riêng Trịnh Hiếu Nghĩa là bạn của Hàng Thái Phi, nhưng từng bị Lạc Vô Song đánh bại nhiều lần khi thi đấu máy tính, vì vậy cho nên cậu ta mới gọi cô là “papa”.
À chưa nói, Hàng Thái Phi và Trịnh Hiếu Nghĩa chính là “người ấy” của nhau, tuy rằng họ chưa công khai nhưng cả cô và Vũ Hàn đều biết hết rồi.
- Papa, thật sự nhớ papa chết đi được, không cho ôm thật sao?
- Khỏi đi, ôm anh ấy là được rồi.
Gương mặt của Trịnh Hiếu Nghĩa liền mếu máo, nhưng rất nhanh đã quay lại thành đại soái ca, cậu ta còn đưa mắt nhìn Lý Tinh Thần và Tiêu Tú Trân, còn muốn nắm tay của hai cô gái xinh đẹp mà hôn, nhưng Vũ Hàn đã nhanh hơn một bước, cậu ta kéo Tiêu Tú Trân lại, còn trừng mắt nhìn Trịnh Hiếu Nghĩa, nói:
- Đừng có làm bậy.
Trịnh Hiếu Nghĩa cũng chỉ bĩu môi rồi chuyển hướng sang phía Lý Tinh Thần, nhưng ánh nhìn thiện cảm của cô ấy đã khiến cậu ta phải nghĩ lại.
- Xin chào hai cô gái xinh đẹp, anh là Trịnh Hiếu Nghĩa, là con trai của Lạc papa.
Đến giờ thì Tiêu Tú Trân vẫn chưa hết sốc, cô ấy không nghĩ mình sẽ gặp được người của học viện Zina, hơn nữa còn gặp được anh họ của chị dâu… Còn cái người này, ừ thì con trai của chị dâu… Đột nhiên nhìn Trịnh Hiếu Nghĩa thì Tiêu Tú Trân cũng lại lớn gan nghĩ “Hình như học viện Zina cũng không đáng sợ lắm”, nhưng suy nghĩ đó của cô ấy lại thay đổi khi thấy Hàng Thái Phi.
Nhưng được một cái, cả Tiêu Tú Trân và Lý Tinh Thần cũng nhìn ra được ánh mắt bảy phần nuông chiều ba phần bất lực của Hàng Thái Phi dành cho Trịnh Hiếu Nghĩa, khỏi nói cũng biết anh ấy cưng chiều tên nhóc loi nhoi đó thế nào.
- Sắp tới họp gia đình, em có đến không?
- Không muốn cũng phải đi. Đến anh còn bị lôi về thì em cũng không thoát được.
- Vô Song, người chồng đó của em có tốt không?
Một câu quá đúng trọng tâm, đến Tiêu Tú Trân cũng phải kinh ngạc vì cái độ thẳng tính của Hàng Thái Phi và Lạc Vô Song quá là giống nhau đi, rốt cuộc hai người họ là anh em họ hay anh em ruột vậy chứ? Có khi đem so với Lạc Như Song thì Hàng Thái Phi còn giống anh trai của cô hơn.
- Anh ấy hả? Hừm, cũng tốt, ít nhất thì sẽ không ức hiếp em.
- Ai ức hiếp được em. Anh còn nghe nói em đã thẳng thừng tuyên bố không quay về Lạc gia nữa, phải không?
Lạc Vô Song uể oải gật đầu, nhưng sau đó cô lại liếc mắt nhìn Hàng Thái Phi một cái, ông anh trai này của cô ở học viện suốt mà nhỉ? Sao chuyện ở Đế Đô biết rõ thế không biết nữa, đúng là quỷ mà.
- Phải rồi, chuyện anh từ học viện về chắc Lạc gia điều biết rồi đó. Lát nữa em sủi trước đây, em không muốn chạm mặt Lạc Như Song hay Kim Ánh Mi đâu.
- Ừ. Anh cũng không muốn gặp.
Đột nhiên Tiêu Tú Trân lại chứng kiến thêm một khía cạnh khác của chị dâu mình nữa, dường như khi cô ở cạnh Hàng Thái Phi thì khá là… Dựa dẫm?
Cô tin tưởng người anh họ này như vậy sao? Trong khi cô từng nói nội đấu của Lạc gia rất gay gắt kia mà?
- Papa, con có thể qua nhà papa chơi được không?
- Qua làm gì?
- Chơi với Đậu Đậu, cũng lâu rồi con chưa ôm Đậu Đậu mà?
Lạc Vô Song chỉ thở dài, nhưng vẫn đồng ý. Tuy nhiên sau đó không chỉ Trịnh Hiếu Nghĩa, mà ngay cả Hàng Thái Phi, Lý Tinh Thần và Vũ Hàn cũng sẽ đến nhà cô, tự nhiên thấy nhức nhức cái đầu rồi đó.
Riêng Phùng Liễu Nghiên thì bị phớt lờ đến đáng thương, cô ấy chỉ đưa mắt về phía anh trai, nhưng Phùng Dĩ Nguyên cũng không quá chú ý, cuối cùng tầm mắt của Phùng Liễu Nghiên lại dừng ở chỗ Lạc Vô Song.
#Yu~