Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi


Mạc Thiện Ny và mẹ cô cười một lúc lâu, dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị.

Mã Quế Phương than thở:

- Dương Thần, cậu và Sắc Vi một người ở Hàn Quốc, một người thì bế quan nên không biết, mấy ngày nay Tuyết Hoa thấy bí bách, nhân việc của Sắc Vi, muốn tìm lý do để các cô con dâu cùng chơi mạt chược với bà ấy.

- Chơi mạt chược?

- Đúng vậy, cậu không biết, sảnh phụ nhà cậu có một bàn mạt chược, những ngày cậu và Nhược Khê đi Hàn Quốc, cứ ba ngày thì hai ngày đánh mạt chược, hơn nữa đều là dùng tiền mặt để đánh. Tôi tới đấy hai lần, cảm giác như nơi ấy thành sòng bạc rồi, nhìn thôi cũng thấy đau tim.

Mã Quế Phương lắc đầu cười.

Dương Thần lúc này mới nhớ đến, sảnh phụ nhà hắn quả thực có một cái bàn được phủ bằng một tấm vải đen, lúc trước chỉ cho rằng đấy là cái bàn cũ không dùng tới thôi, không ngờ đấy lại là bàn mạt chược.

Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy đánh mạt chược cũng không sao, như vậy các cô có thể gặp mặt nhau nhiều hơn, như vậy cũng có thể gần gũi nhau hơn.

- Sao trước đây không thấy mẹ nói tới nhỉ, chuyện này thì có gì mà phải nhịn chứ?

Dương Thần hỏi.

Mã Quế Phương liếc con rể một cái:

- Ôi! Cậu là con trai đương nhiên là không chú ý tới rồi. Cậu cũng không nghĩ rằng nếu một đám con gái về nhà đánh bạc, hơn nữa Tuyết Hoa đều coi chúng là con dâu như nhau, Nhược Khê sẽ nghĩ thế nào? Nói thế nào, thì nữ chủ nhân trong nhà cũng là Nhược Khê, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng không thể làm căng được.

Dương Thần chợt ngộ ra gật đầu, quả thực dễ gây xung đột, dù sao thì Nhược Khê cũng không vui khi mẹ gần gũi với những cô con dâu khác, nhưng cũng không thể vì tránh chuyện này mà hủy buổi liên hoan, cho nên cũng không muốn ngăn cản.


Đúng lúc bữa sáng sắp xong, Dương Thần lại nhận được điện thoại, là điện thoại của Triệu Đằng.

- Alô, Triệu Đằng, cuối tuần mà cậu cũng gọi điện cho tôi làm gì?

Dương Thần ngạc nhiên.

Triệu Đằng cười nói trong điện thoại:

- Giám đốc Dương Thần, tôi biết ngay anh là người bận rộn hay quên mà, mấy ngày trước không phải đã nói rồi sao, hôm nay sẽ đi với mọi người tới KTV cúc mừng “Kiếm tiên” đóng máy rồi sao?

Dương Thần đột nhiên nhớ ra:

- KTV nào?

- Melody trên đường Thọ An, anh nhất định phải tới đấy, đấy là cái động tiêu tiền, nhưng an ninh khá tốt, dù sao thì cô Tuệ Lâm cũng sẽ tham gia, không thể để cho đám paparazzi kia bám theo được.

Dương Thần cũng từng nghe qua hộp đêm ấy, nó nằm ngay trên đoạn đường hoàng kim tại trung tâm thành phố Trung Hải, nếu không có ô dù lớn, thì chắc chắn không thể làm ăn ở nơi đó.

Cũng không có ý kiến gì, hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của họ, hắn thì phải suy nghĩ xem nên chúc mừng Tuệ Lâm như thế nào, dù sao cô cũng đã vất vả diễn suất lâu như vậy, chúc mừng cô cũng là chuyện nên làm.

Sau bữa sáng, Dương Thần về nhà, tìm thấy Lâm Nhược Khê đang chơi xếp hình với Lam Lam, nói tới việc tối nay sẽ tới KTV chúc mừng Tuệ Lâm, hỏi cô có muốn cùng đi không.

Lâm Nhược Khê dường như sớm đã biết được chuyện của tổ quay phim, lắc đầu nói:

- Anh đi đi, mấy ngày nữa là buổi gặp mặt với các ký giả, đến lúc ấy sẽ chính thức tuyên bố, em sẽ xuất hiện tại buổi lễ ấy, hôm nay không đi, em cũng không thích KTV.

- Em không đi e rằng Tuệ Lâm sẽ buồn đấy.

- Tỉnh lại đi.

Lâm Nhược Khê nói không ngẩng đầu:

- Em sớm đã gọi điện thoại cho Tuệ Lâm rồi, cũng chúc mừng cô ấy rồi, còn cần anh lo hay sao?

Dương Thần tự làm mình mất mặt, nhún vai, ngồi xổm cùng chơi xếp hình với Lam Lam.

Dương Thần xếp hình đương nhiên giỏi hơn Lâm Nhược Khê nhiều, rất nhanh đã cùng với Lam Lam xếp ra phi cơ và trực thăng khiến cho Lam Lam vui vẻ cứ vỗ tay cười.

Lâm Nhược Khê nhìn hai cha con cùng chơi đùa, ánh mắt dịu dàng, cô vuốt tóc con gái, nhẹ giọng:

- Ông xã, sau này anh…có dạy Lam Lam tu luyện không?

Dương Thần cười khẽ nói rất tự nhiên:

- Chắc chắn phải tu luyện rồi, nếu không thì con gái sẽ không thể sống lâu như bố mẹ được.

Hơn nữa tố chất của Lam Lam rất tốt, so với lúc anh còn nhỏ con bé còn có ưu thế Tiên Thiên, tuổi lại còn nhỏ, anh định sẽ truyền dạy cho con bé Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh…Nói thế nào cũng là đứa con đầu tiên của chúng ta, anh cũng không thể keo kiệt quá được.


- Quả nhiên…

Ánh mắt Lâm Nhược Khê có chút phức tạp:

- Vậy tại sao mãi vẫn chưa dạy?

- Một là Lam Lam còn nhỏ quá, Vãng Niệm Diễn sinh Kinh không thể truyền dạy vào lúc này, ít nhất cũng phải đợi con bé học xong nhà trẻ.

Thứ hai là, anh không muốn con bé lạm dụng đan dược, vì Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh và công pháp anh tự sáng tạo ra không giống nhau, cần phải có căn bản vững chắc mới được, nếu không sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Ba là, hiện tại anh cũng không biết sẽ gặp phải đối thủ như thế nào, luôn có kẻ rình mò trong bóng tối Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh, nếu anh truyền cho Lam Lam, kẻ đó sẽ hạ độc thủ với Lam Lam, đề phòng bất trắc.

Hơn nữa một khi đã luyện công, chắc chắn sẽ rất vất vả, trong hai năm này thì cứ để con bé phát triển tự nhiên, hưởng thụ niềm hạnh phúc của một đứa trẻ.

Lâm Nhược Khê gật gật đầu, khẽ thở dài một cái:

- Em chỉ hy vọng Lam Lam có một cơ thể khỏe mạnh, có thể bảo vệ bản thân, những chuyện khác em cũng không có mong ước gì xa vời cả. Chỉ sợ sau khi tu luyện sẽ luôn đánh nhau như anh, cho dù có thắng thì tâm tư cũng không thể thanh thản.

Dương Thần có thể hiểu nỗi ưu tư của cô, nhưng cũng không còn cách nào khác, bản thân hắn chỉ có thể nỗ lực hết sức che chở cho người thân trong gia đình và con cái không phải chịu đựng đau đớn.

Trước mắt nhìn thì có vẻ yên bình, nhưng Hồng Mông và gia tộc Ẩn Môn, thậm chí cả Athéna và một số thế lực khác chắc chắn cũng đang rục rịch, không biết sẽ mưu tính chuyện gì.

Chỉ có điều, mọi người đều không phải người bình thường, nếu không chắc chắn sẽ không dám ra tay, dù sao cũng còn chút thời gian, không cần phải vội.

Để Dương Thần ngồi chơi với Lam Lam, Lâm Nhược Khê vào bếp giúp một tay, dù sao buổi chiều những người khác cũng sẽ tới, Lâm Nhược Khê biết được Sắc Vi đã đột phá cảnh giới Hóa Thần, cũng có chút ngưỡng mộ, nên cô không phản đối buổi liên hoan này.

Buổi chiều, Sắc Vi và Mạc Thiện Ny tới nhà trước, sau đấy là An Tâm, Tiêu Chỉ Tình, Lưu Minh Ngọc, cùng Lý Tinh Tinh cũng tới.

Đường Uyển dù sao tuổi tác cũng lớn hơn mọi người, lại có con gái Đường Đường đang học đại học phải quản lý, bình thường rất ít khi xuất hiện, Quách Tuyết Hoa cũng không gọi cô.

Còn về Thái Nghiên, mấy lần vì công việc nên thoái thác, Quách Tuyết Hoa cũng không được bằng lòng lắm, nên cũng không muốn tự làm xấu mặt mình.

Chỉ một lát, trong nhà đã nhộn nhịp hẳn lên, nói nói cười cười, trăm hoa khoe sắc, khung cảnh đẹp không sao tả xiết.

Lam Lam thấy rất nhiều cô xinh đẹp tới nhà, người ôm, người hôn nhẹ lên má thì vô cùng vui mừng, các cô cũng không khiến con bé thất vọng, đều có quà cho Lam Lam khiến khuôn mặt con bé đầy vẻ thỏa mãn.

Hôm nay nhân vật chính đương nhiên là Sắc Vi - người vừa đột phá cảnh giới Hóa Thần, các cô đều trông thấy khí chất của Sắc Vi thay đổi rất nhiều, thì lại càng ngưỡng mộ hơn.

Nhưng không để cho mọi người hỏi Sắc Vi được nhiều về chuyện tu luyện, Quách Tuyết Hoa đã vui vẻ vỗ vỗ tay kêu mọi người dừng lại, nói:

- Khoan hãy hỏi đã, các con ai đi làm vài ván mạt chược với ta nào? Mấy ngày không chơi rồi, chúng ta vừa chơi vừa nói chuyện.

Vừa nghe thấy mạt chược, An Tâm lập tức nói dịu dàng với vẻ mặt đâu khổ:

- Mẹ…còn đánh nữa sao, hôm nay con không mang tiền…

- Con bé ngốc này, cũng không cần tới tiền, chúng ta chỉ chơi cho vui thôi.


Quách Tuyết Hoa nói.

Lâm Nhược Khê vừa bê trái cây đi ra nghe thấy mạt chược, không kịp hiểu chuyện gì, nói:

- Mẹ, nhà chúng ta có bàn mạt chược sao?

Quách Tuyết Hoa hơi ngại ngùng, đi lại sảnh, lật khăn đen đang phủ trên bàn mạt chược lên:

- Mấy ngày con và Dương Thần đi xa, mẹ có mua một bàn mạt chược, để họ tới nhà giúp mẹ giải khuây, Nhược Khê con không để tâm chứ?

Lâm Nhược Khê suy nghĩ nhanh nhẹn, chẳng trách hôm nay Quách Tuyết Hoa mời các cô tới nhà, cô cũng chẳng còn cách nào.

Lâm Nhược Khê được giáo dục từ nhỏ rằng đánh mạt chược không phải chuyện tốt đẹp, lãng phí thời gian, có khi còn bị coi là bài bạc, nhưng mẹ cô đã muốn chơi, cô cũng không thể phản đối.

- Vâng, chơi thì chơi ạ, mẹ vui là được rồi.

Lâm Nhược Khê miễn cưỡng cười.

Quách Tuyết Hoa vội vàng gật đầu, sau đó vẫy tay gọi các cô vào.

Vì chỉ có một bàn mạt chược, các cô ồn ào một lúc, sau đó mới quyết định, nhân vật chính ngày hôm nay Sắc Vi-người biết cách khiến cho Quách Tuyết Hoa vui, An Tâm và người mới là Lý Tinh Tinh cũng nhập cuộc.

Nhưng Lý Tinh Tinh từ nhỏ tới lớn chưa từng chơi mạt chược, lại đặc biệt yêu thích Lam Lam, muốn chơi với con bé chứ căn bản không muốn vào bàn.

Vẫn là Mạc Thiện Ny nhanh nhạy, nói với Lâm Nhược Khê đang đứng nhìn không chút biểu cảm:

- Nhược Khê, hay là chị tới chơi vài ván đi.

- Tôi?

Lâm Nhược Khê sửng sốt, cau mày:

- Tôi không được đâu.

- Không biết chơi để tôi dạy chị, rất đơn giản, chị thông minh như vậy, sẽ học rất nhanh thôi. Nếu chị biết chơi, sau này có thể chơi với mẹ, như vậy mẹ cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.

Mạc Thiện Ny khuyên.

Lâm Nhược Khê nhìn những con bài đủ màu sắc, nghĩ tới chuyện các cô đều biết chơi, nếu cô không biết thì có vẻ hơi kém cạnh, nghĩ vậy nên gật đầu đồng ý.


Nhấn Mở Bình Luận