- Phụt!
Ninh Tuyết Ngọc, nữ trưởng lão cùng giúp vận chuyển
chân nguyên phun ra một bãi máu, mặt như giấy vàng, mắt thấy không thể
tiếp tục chống đỡ rồi.
Ninh Tử Dương kinh hô một tiếng:
- Tuyết Ngọc!
Nhưng còn chưa đợi y hỏi thêm câu nào nữa thì Dương Thần lại không
ngừng tiến công mấy chục đạo, giống như vạn tiễn xuyên tâm, công kích
cho hàng rào màu tím vàng vỡ tan tành!
Ban đầu còn có các
trưởng lão khác có thể giúp đỡ, nhưng sau khi bị Dương Thần đánh chết
từng người một thì cho dù có pháp bảo phòng ngự cấp tiên khí hạ phẩm
cũng không thể chống lại thế tấn công của Hỗn Độn đỉnh của Dương Thần.
Dù sao chênh lệch quá lớn, chỉ cần Hỗn Độn đỉnh trải qua khoảng thời
gian này, lắng đọng lại, phục hồi và phát triển thì cũng khôi phục ít
nhất là mức Tiên khí thượng phẩm, nếu như đợi đến lúc khôi phục hoàn
toàn thì chỉ e đã không thể dùng Tiên khí để đánh giá uy lực của đỉnh
Hỗn Độn.
Vốn chân nguyên của hai người bọn họ vốn đã lấy
trứng chọi đá, Dương Thần lại hấp thu sức mạnh của trời đất, có thể nói
là vô cùng tận, vừa được một lúc là thấy rõ
Ninh Tử Dương và Ninh Tuyết Ngọc đã hoàn toàn từ bỏ việc tấn công, được ăn cả ngã về
không, chỉ phòng ngự nên mới chống đỡ được một thời gian ngắn.
Trên tấm chắn đã xuất hiện một số vết rạn, nếu tiên khí còn tiếp tục ra đòn như vậy thì có thể sẽ bị hủy dưới tay Dương Thần.
Ninh Tử Dương nhìn Ninh Tuyết Ngọc đang hấp hối, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, bùi ngùi than khổ trong lòng:
- Mấy chục nghìn năm rồi, chẳng lẽ ngày hôm nay ông trời nhất định phải diệt nhà họ Ninh sao?
Là người có tu vi cao nhất trong số các thái thượng trưởng lão trấn thủ gia tộc, Ninh Tử Dương đương nhiên biết gia tộc không thể chỉ còn lại
mấy thái thượng trưởng lão này, nhưng những tên trốn tránh kia thấy gia tộc bị tàn sát đều cũng không ra mặt, khả năng duy nhất là bọn chúng
không muốn chịu chết.
Tất cả mọi người đều biết mình không
phải là đối thủ của Dương Thần, vì thế lựa chọn sống tạm, mà không phải
là tử chiến vì gia tộc.
Vừa nghĩ đến đây thì Ninh Tử Dương
mới ý thức được cho dù nhà họ Ninh vẫn còn có thể kế thừa thì ý chí của
gia tộc cũng đã chết rồi, đây mới là sự suy bại thực sự!
Thái bình thịnh thế còn được, một khi gặp đại nạn thì liền giống như gà đất chó kiểng, không chịu nổi một kích!
Dương Thần không nghĩ nhiều, hắn đã cảm thấy mình lãng phí quá nhiều
thời gian đi công phá hàng phòng ngự đáng chết này, nếu như không có
pháp bảo tiên khí phòng ngự kia thì mình sớm đã giết sạch người nhà họ
Ninh, thậm chí cũng sẽ không để nhiều người trốn thoát như vậy.
Thấy hai trưởng lão nhà họ Ninh không thể tiếp tục được nữa, Dương Thần lập tức điều khiển đỉnh Hỗn Độn đột nhiên hướng về phía hai người!
Còn về tiên khí kia, Dương Thần đương nhiên cũng muốn cướp lấy luôn
Mắt thấy đỉnh Hỗn Độn kia ập xuống đầu, lực hút lớn khiến bọn họ không
động đậy được, Ninh Tử Dương khuôn mặt dữ tợn, dùng hết khí lực định
chạy trốn.
Ninh Tuyết Ngọc cũng không thể chống đỡ được nữa
nên từ bỏ việc chống cự, trực tiếp biến thành đồ ăn cho Hỗn Độn, bị hút
vào trong đỉnh và hóa thành linh khí, bị hấp thu sạch sẽ.
Trong mắt Ninh Tử Dương chảy ra huyết lệ, bạn bè mấy trăm năm mà mình
lại phải trơ mắt nhìn người đó chết, nhưng không nói gì mà vận đủ chân
nguyên định chạy trốn.
Nghìn cân treo sợi tóc, mấy tia chớp
màu đỏ đậm từ phương xa phóng mạnh đến, lại có mũi tên hàn băng u lam
nhiều như châu chấu đập về phía Dương Thần.
Dương Thần nhướn mày, thấy rất nhiều tu sĩ đến gần liền cười tà nói:
- Viện binh cuối cùng cũng đến rồi sao? Cũng tốt, ta đỡ phải tìm.
Quay người giơ một quầng sáng Nhược Thủy màu xám trắng lên, ngăn cản
tất cả đòn công kích trí mạng này ở bên ngoài, không bị dính gì cả.
Quả nhiên, Lạc Thiên Thu và Ninh Chính Phong, Yến Vô Trần... đều chạy
đến, dẫn theo nhà họ Lạc sớm đã vận sức chờ phát động, tu sĩ nhà họ Tiêu và Hồng Mông, khí thế hùng hổ.
Ninh Chính Phong thấy nhà họ
Ninh đã thành một đống hoang tàn, thay đổi hoàn toàn, nhất thời tức đỏ
mắt, cả người đằng đằng sát khí, hận không thể rút gân lột da Dương
Thần, chỉ có Lạc Thiên Thu và Tiêu Mạnh Vu có chút vui sướng khi người
khác gặp họa.
- Quả nhiên là dáng vẻ khí thế độc ác ngất
trời, hắn đã bị đỉnh Hỗn Độn làm mê tâm trí, triệt để trở thành ma đầu
giết người rồi!
Nhìn gió tanh mưa máu, chân cụt tay đứt đầy đất, trưởng lão Liễu Thì Nguyên vô cùng đau khổ nói.
- Kẻ này sức lực cao đến mức khó tưởng tượng được là hắn mới hai mươi
mấy tuổi, chỉ đáng tiếc là đã rơi vào ma đạo, nếu hôm nay không diệt trừ thì hắn tất sẽ trở thành đại họa cho Hoa Hạ chúng ta!
Tiêu Mạnh Vu vẻ mặt trầm trọng nói.
Một đám trưởng lão Hồng Mông cũng đều gật đầu, cảnh tượng này khiến bọn họ thực sự nhìn thấy mà phát hoảng.
Lúc này Ninh Tử Dương rốt cục cũng có được cơ hội bay đến chỗ quân cứu viện, nói tình hình cho Ninh Chính Phong biết.
Biết gia tộc lại mất đi ba thái thượng trưởng lão, Ninh Chính Phong bể đầu sứt trán, bực mình đến mức suýt nữa nhổ ra máu.
Nhưng thấy màn bảo vệ tử lam đã xuất hiện vết rạn, không thể tiếp tục
sử dụng, cột sống phía sau lưng đám người lại bắt đầu phát lạnh!
Cái tên này phá hoại được cả tiên khí cứng rắn như thế này, nếu như là
tu sĩ Nhược Thủy kì bình thường thì chẳng phải là không tiếp được chiêu
nào sao?
Dương Thần nhìn hàng trăm cao thủ Huyễn Cảnh đang tụ tập, ý chí chiến đấu mãnh liệt, hào tình vạn trượng nói to:
- Không cần đứng ở đó mà nói những lời vô nghĩa nữa, ai vào ma đạo, ai là chính đạo thì không phải những tên ra vẻ đạo mạo, mua danh chuộc
tiếng như các ngươi có thể nói suông là nói rõ được!
- Con
người sống thế nào thì có ông trời nhìn vào, có trận chiến ngày hôm nay
cũng là do các ngươi tham lam mà gây ra! Dương Thần ta không thẹn với
lương tâm, ít nhất nếu người đó là do ta giết thì ta sẽ không phủ nhận,
ta muốn giết hết tất cả đám lão tặc các người, tắm máu Huyễn Cảnh!
- Các ngươi có bản lĩnh thì tiến lên, nếu không thì đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội phản kháng! Ta muốn xem xem các ngươi có thể làm
gì được ta!
- Tiểu tử ăn nói ngông cuồng, ngươi tưởng ngươi
ba đầu sáu tay, có thể lấy một địch trăm được thật sao? Nếu không phải
quan tâm đến cao nhân tổ tiên nhà ngươi thì lão phu sớm đã muốn giáo
huấn cái tên nghiệp chướng nhà ngươi rồi! Hôm nay ngươi làm như vậy thì
không thể tha thứ được!
Cao nhân tổ tiên? Dương Thần có chút không hiểu nhưng cũng lười nghĩ nhiều, trực tiếp bỏ qua bởi vì đối phương đã ra tay.
Yến Vô Trần đột nhiên tiến lên trước vài bước, quanh thân nổi lên từng tầng hàn lưu màu xanh đậm mênh mông rộng lớn, râu tóc bay múa, trên tay không biết từ lúc nào đã mang ra một trường đao rất lớn!
Trường đao này màu xanh đen, hoa văn cổ trải rộng toàn thân, chỉ có chỗ
mũi dao là có một tia màu lam nhạt, dài chừng mười mấy thước, rộng hơn
năm thước, to vô cùng, giống như một cao ốc vậy, nhưng đặt trên tay Yến
Vô Trần thì lại nhanh như tia chớp màu đen, cuồn cuộn nổi lên từng đợt
hàn lưu!
- Xem ra Yến trưởng lão vừa bước lên đã muốn làm thật rồi, lưỡi dao khổng lồ Thâm Uyên hơn trăm năm nay chưa ra tay đâu!
Lập tức có trưởng lão Hồng Mông kinh hô.
- Tất nhiên là như vậy rồi, đối phương là tu sĩ Thái thanh thần lôi có
đỉnh Hỗn Độn, lưỡi dao khổng lồ Thâm Uyên mặc dù là tiên khí nhưng cũng
thuộc loại hạ phẩm, không thể so với đỉnh Hỗn Độn.
- Rất khó
nói, nơi này vừa vặn máu chảy thành sông, thương vong nghiêm trọng, lưỡi dao khổng lồ Thâm Uyên có thể tăng lên không ít uy lực.
- Nhưng tu vi của Yến trưởng lão dù sao cũng...
- Hừ! Sao lại có thể làm tăng chí khí cho người khác chứ?
Liễu Thì Nguyên quát một tiếng lớn cắt ngang lời nói nhỏ của mấy trưởng lão Hồng Mông, cũng bay lên theo, quanh người phóng ra rất nhiều kiếm
khí với nhiều màu sắc, tung hoành vờn quanh, rất có uy phong không gì
cản nổi!
- Tinh Vân thần kiếm!
Cùng với tiếng kêu
gọi của Liễu Thì Nguyên, kiếm khí tàn sát rực rỡ sắc màu kia tụ lại
trước người y, trở thành một thanh kiếm sáu thước sắc nhọn ngũ quang
thập sắc, sóng quang lưu chuyển!
Chính là pháp bảo của Liễu
Thì Nguyên, Tinh Vân thần kiếm, cũng là thứ nằm giữa thượng phẩm và tiên khí, có thể coi là pháp bảo bán tiên khí, kết hợp với kiếm quyết của
Liễu Thì Nguyên, uy lực vô cùng khác thường.
Một mang màu lam đậm, một mang màu sắc sặc sỡ, hai bóng hình phát ra chân nguyên uy áp
Nhược Thủy kì đỉnh cao vượt xa bình thường, lao ra phía trước, các tu sĩ khác đương nhiên cũng không chịu lạc hậu, thi nhau mang pháp bảo và
pháp môn của mình ra, bao vây Dương Thần!
Lạc Thiên Thu và
Ninh Chính Phong cũng dẫn đầu người của mình cùng tham gia, có rất nhiều cao thủ Hồng Mông có mặt nên bọn họ cũng có đủ dũng khí.
Chỉ tiếc Lạc Bình Triều về nhà dưỡng thương nên không thể đến tham chiến nữa.
Dương Thần híp híp mắt, trong số những tu sĩ này tất nhiên sẽ có một số đối thủ đặc biệt, nếu như mình tùy tiện ra tay với người nào thì khó
tránh khỏi bị kiềm chế, thế nên hắn cứ yên lặng quan sát, định ra chiêu
nào đỡ chiêu ấy, tìm cơ hội đánh tan từng cái một.
Nhưng
không ngờ trước khi đến đây đám người này đã bàn bạc xong, không ai lại
gần, để Yến Vô Trần và Liễu Thì Nguyên xung phong, ra tay hạn chế Dương
Thần trước!
- Bắc Minh Băng Phách, huyền băng lĩnh vực!
- Kiếm Linh hư không, tinh vân kiếm trận!
Chỉ thấy sau khi lưỡi dao khổng lồ Thâm Uyên trên tay Yến Vô Trần giống như một tia chớp đen trong nháy mắt rơi thẳng xuống, đâm sâu vào đất
liền bắt đầu khởi động băng hàn chân nguyên giống như sóng dữ, Bắc Minh
Băng Phách màu lam đậm hình thành một vòm trời dài mấy dặm, trong nháy
mắt liền bao phủ Dương Thần!
Mà Tinh vân thần kiếm kia vừa
đúng bắn tới đỉnh vòm trời, bắn ra xung quanh như ngân hà nở rộ, hóa
thành vô số sao băng kiếm vũ, mỗi một đạo sao băng đều là một thanh kiếm sắc lạnh do kiếm khí hình thành nên, hướng về Dương Thần và xung quanh
hắn, hung hăng rơi xuống!