Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi


Gã đàn ông bị đánh kêu lên một tiếng đau đớn. Máu từ trên đỉnh đầu bắt đầu chảy xuống, bị đánh cho ngã lăn trên đất, rồi cố loạng choạng đứng lên.

Lúc này tất cả mọi người đều quay người lại mới nhìn thấy người đã dùng đòn gánh đánh gã đàn ông kia. Không ngờ lại là một người phụ nữ trẻ tuổi mặc một chiếc áo bằng vải dệt rộng thùng thình. Nhìn dáng vẻ có lẽ là một cô gái sớm đã phải đảm đương việc nhà, làm đồng áng, xem ra khá chín chắn. Đôi mắt đen lánh sáng lung linh, lúc này như sư tử mẹ đang nổi giận nhìn đám đàn ông kia.

Dương Thần hướng ánh mắt tò mò sang Mạc Thiện Ny, cô nàng xinh đẹp này lẽ nào là em họ gì đó của Mạc Thiện Ny sao?

Mạc Thiện Ny cũng tỏ ra vô cùng ngỡ ngàng, cô cũng không quen cô gái này.

Những gã đàn ông này sau khi định thần lại, Hắc Nê Thu là người nổi điên đầu tiên, xông lên chặn đòn gánh của cô gái đó lại, dùng bàn tay to lớn của mình đẩy mạnh khiến cô gái kia ngã xuống đất.

- Chết tiệt! Bà cô này từ đâu đến vậy? Đâu ai mướn cô xen vào chuyện của người khác?

- Hắc Nê Thu, Sơn Tử chảy máu không ngừng rồi kia, mụ đàn bà kia định liều mạng sao?

- Mẹ nó chứ, chơi nó, trả thù cho Sơn Tử.

Vài gã đàn ông bất chấp mục tiêu ban đầu là Mạc Thiện Ny, tất cả mắt của những gã này đều trở nên đỏ ngầu. Sau khi đỡ người đàn ông tên Sơn Tử đang nằm trên đất kia lên ghế ngồi trên tàu, rồi quay lại đánh cô gái kia.

Cô gái thét lên một tiếng. Có người vừa mới đụng trúng cô, cô liền há miệng cắn vào cánh tay người đó.

Trong toa tàu hỗn loạn vô cùng. Một mình cô gái đó dạy cho những gã đàn ông kia một trận khiến họ không dám tới gần. Nhưng sức lực của cô gái này rốt cuộc vẫn là yếu, chỉ chống cự được một lúc, lập tức bị hai gã đàn ông thừa cơ hội giữ chặt cánh tay, một người đè đầu cô xuống, mặc cho cô có giãy giụa thế nào đi chăng nữa cũng chẳng ích gì.

Tên Hắc Nê Thu kia thở hồng hộc,rít lên một tiếng:

- Chết tiệt, đụng phải bà cô này, gan to thật, mấy anh em chúng ta thiệt lớn rồi.

Mặc dù cô gái đó bị khống chế, nhưng đôi mắt luôn trợn lên nhìn chằm chằm vào mấy gã đàn ông này, như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.


Cô gái bé nhỏ này dang tay giúp đỡ cũng bị mấy tên cầm thú này làm nhục. Mạc Thiện Ny muốn Dương Thần chạy ra cứu lấy cô gái đó, cô biết Dương Thần có thể dễ dàng làm được.

Nhưng vừa mới muốn Dương Thần qua đó, đã thấy Dương Thần đi đến sau lưng của mấy gã đàn ông kia.

Dương Thần đẩy đẩy hai gã đàn ông đứng gần nhất.

- Này, này.

- Đừng có mà làm phiền, đợi một chút nữa sẽ đến lượt hai chúng mày.

Gã đàn ông kia gầm lên.

Dương Thần nhíu mày, cũng không nhiều lời, chụp thẳng cổ của hai gã đàn ông đó từ phía sau, không đợi hai gã này phản ứng kịp, dí cổ hai gã này xuống khiến cho bọn họ chân bị mềm nhũn ra. Đầu óc quay cuồng ngã ngay tại chỗ.

Bốn gã đàn ông còn lại ở trước mặt, bao gồm cả tên Hắc Nê Thu, đều nhận thức được tình hình, liền thả cô gái đang cố gắng vùng vẫy kia ra, cầm lấy hai cái đòn gánh ở gần nhất định nện vào người Dương Thần.

Không khí ở trong toa đột nhiên trở nên ngột ngạt vô cùng, tất cả mọi người đều đang xem cảnh tượng chiến đấu quyết liệt giữa bọn họ, không cả dám thở.

Dương Thần giơ tay chặn lại, hai chiếc đòn gánh nện xuống bị phản tác dụng gãy làm đôi.

Hai gã đàn ông tay run run, không đợi cho chúng rút lui, Dương Thần đưa hai tay ra chộp lấy mặt chúng, đấm thẳng vào mặt chúng khiến răng và máu từ trong miệng văng ra ngoài. Hai gã này như quay cuồng, loạng choạng ngã ngay xuống đất, không đứng dậy nổi.

Tên Hắc Nê Thu cũng một tên còn lại đứng ở gần nhất bị dọa cho sợ chết khiếp, cứ lùi dần lùi dần về phía sau, co người lại ở cuối toa tàu.

Dương Thần từ từ đi lên phía trước, xoay người, mở cửa toa.

Tốc độ của đoàn tàu cũ rích này chậm vô cùng. Sau khi mở cửa, gió thổi vào vù vù, tiếng bánh tàu cọ vào đường ray hỗn loạn, lại không phải quá mãnh liệt, hơn nữa ngay cả khi tăng tốc thì tốc độ cũng vẫn rất chậm.

Dương Thần chỉ vào cánh cửa đang mở.

- Tự nhảy xuống, hay là để tao ném bọn mày xuống?

Khuôn mặt ngăm đen của Hắc Nê Thu chuyển sang trắng bệch:

- Đại ….đại…..đại ca! Chúng tôi sai rồi! Xin đừng…..!

Không đợi Hắc Nê Thu nói dứt lời, Dương Thần không còn đủ kiên nhẫn liền túm lấy cổ áo gã, sắc mặt vẫn không một chút thay đổi.

Hắc Nê Thu bị ném xuống bãi cỏ. Theo quán tính cả người và đòn gánh quay vài vòng.

Dương Thần nhìn sang tên kia. Tên này đang dựa vào toa tàu, hai chân run bần bật đến nỗi bị trượt ngã. Dương Thần thở dài một tiếng:

- Xem ra mày cũng không còn sức mà nhảy nữa rồi.

Nhưng không đợi Dương Thần nói hết câu, tên này liền hét lên một tiếng “không”, rồi gần như là bị bổ nhào ra khỏi cửa.

Những tên còn lại, ngoài một tên đáng thương bị đánh đến nỗi máu me đầy đầu, đang nằm bất tỉnh nhân sự ở trên ghế ra, thì số còn lại từng tên một bị Dương Thần ném ra ngoài. Sau đó, Dương Thần thuận tay đóng cửa toa lại.

Những hành khách khác trong toa nhìn thấy hành động của Dương Thần đều theo bản năng rút về ngồi ở một góc, nhìn Dương Thần với ánh mắt sợ sệt.

Mạc Thiện Ny sớm đã đỡ cô gái kia đứng dậy, để cô ấy ngồi cạnh mình, còn rút khăn tay ra lau nước mắt cho cô gái đó, lau sạch những vết bẩn trên khuôn mặt cô ấy.


Dương Thần trở lại chỗ ngồi, cô gái kia rõ ràng sợ hắn, nhìn trộm Dương Thần một cái, rồi lập tức thu ánh mắt lại, ngồi bên cạnh Mạc Thiện Ny với vẻ nhút nhát.

- Dương Thần, lấy xúc xích ngô tôi đã chuẩn bị ở trong túi ra đây, đưa cho Diệp Nhi ăn chút.

Dương Thần mỉm cười.

- Cô gái này tên Diệp Nhi? Hai người đã trò chuyện với nhau nhanh vậy sao?

- Cô ấy tên Diệp Tử, tên cúng cơm là Diệp Nhi, cái tên này nghe hay thật.

Mạc Thiện Ny vuốt bím tóc đuôi sam của Diệp Tử một cách thân thiết. Cô rất thích cô gái này, dù không quen biết nhưng đã ra tay giúp đỡ bọn họ.

Dương Thần lấy mấy đồ ăn vặt ở trong túi ra đặt lên trên bàn. Mạc Thiện Ny lập tức đưa cho Diệp Tử ăn, Diệp Tử nhỏ giọng khước từ, nhưng nhìn thấy Mạc Thiện Ny xị mặt xuống, đành phải ăn vài miếng.

Dần dần, Diệp Tử phát hiện ra hai người Dương Thần trông rất lương thiện, liền cởi mở hơn. Nghĩ đến cái bụng đói, liền ăn ngấu nghiến hai thanh xúc xích và một túi đậu phụ khô, nước ở trên đầu ngón tay cũng không buông tha.

Mạc Thiện Ny khẽ thở dài một tiếng, lấy khăn tay ra đưa cho Diệp Tử lau miệng.

- Còn đói không? Muốn ăn thêm không?

Diệp Tử lắc đầu, nói:

- Không cần nữa, cảm ơn anh chị.

- Em đừng ngại chúng tôi, em đã giúp chúng tôi như vậy, mời em ăn một chút cũng có sao.

Mạc Thiện Ny nói xong, định tự mình lấy đồ ăn cho cô gái đó ăn.

Diệp Tử liền vội vàng ngăn Mạc Thiện Ny lại:

- Thật sự không cần đâu chị ơi, mẹ em nếu biết em mặt dày như vậy nhất định sẽ đánh em.

- Em ngoan ngoãn như vậy, ai nỡ lòng nào đánh em. Đám người xấu đó, may mà đều bị ném xuống tàu rồi.

Mạc Thiện Ny cười nói.

Diệp Tử nhìn Dương Thần với ánh mắt nể phục:

- Anh thật lợi hại. Em chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào trong làng chúng em lại lợi hại như vậy.

Dương Thần hiểu ý liền cười. Vừa nãy mới chỉ đem một ít khả năng của bản thân thôi, nếu thể hiện bản lĩnh thật sự, không chừng cô gái này sẽ sợ chết khiếp mất.

- Diệp Nhi, em về nhà sao?

Cảm giác của Dương Thần về cô gái thuần khiết này quả không sai, giống như một cô gái từ nông thôn đi ra. Diện mạo của Diệp Nhi so với Trần Dung lúc đầu nhìn thấy bình thường hơn nhiều, nhưng lại có một sự cam đảm khác thường khiến hắn cảm thấy rất có hứng thú.

Diệp Nhi lúc này đang dần tỉnh táo lại, nhìn thấy hai người thân thiện và cởi mở như vậy, liền gật đầu cười nói:

- Đúng vậy. Nhà của em ở Côn Sơn trại, đến trạm cuối còn phải đi một đoạn đường khá xa nữa mới có thể về đến nhà. Hai anh chị đi đến đây du lịch sao?

- Côn Sơn trại?


Mạc Thiện Ny mắt sáng lên, trên mặt lộ rõ sự vui mừng:

- Diệp Nhi à, hóa ra em là người khu chị.

Diệp Nhi nghe Mạc Thiện Ny nói vậy, liền sửng sốt:

- Chị cũng là người Côn Sơn trại?

- Đúng vậy, hồi nhỏ chị ở đó, nhưng sau này đi Trung Hải học tập và làm việc. Mười mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên trở về nhà, chúng ta thật có duyên.

Mạc Thiện Ny vui mừng khôn xiết.

Diệp Nhi cũng vui mừng không kém:

- Chị ở nhà nào, em ở thôn Nam, chị thì sao?

Mạc Thiện Ny hơi chút thương xót, nói:

- Hóa ra là người thôn Nam, chị là người thôn Bắc, chắc em cũng không biết người nhà chị. Khi chị dời khỏi nhà, em vẫn còn rất nhỏ, nhưng cũng cách hai ngọn núi, đến khi trở về nhà rồi, chúng ta có thể gặp nhau.

Đột nhiên gặp được đồng hương, hơn nữa lại trong một trường hợp khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ như thế này. Hai người phụ nữ, một lớn một bé, ríu rít nói chuyện không ngừng.

Dương Thần nhìn thấy sự hạnh phúc trong mắt Mạc Thiện Ny, cũng cảm thấy xúc động.

Khi hắn trở về Hoa Hạ, cho dù là sinh ra ở đâu, chỉ biết bản thân là người Hoa Hạ, đều sẽ có một lòng trung thành nồng nàn.

Có thể nói, đối với Mạc Thiện Ny - một người đã đã xa quê hương mười mấy năm, có những kỉ niệm sâu sắc với quê hương như vậy mà nói, quê hương trở lại với mình quan trọng biết nhường nào.

Bởi vì Mạc Thiện Ny nhiều năm chưa trở lại Côn Sơn trại nên có những việc mới mẻ, Diệp Tử đều kể rõ cho Mạc Thiện Ny, cứ như vậy, hai người trò chuyện rất tự nhiên.

Trong khi nói chuyện mới biết, Diệp Tử chưa học hết trung học đã phải bắt đầu nuôi gia đình, mang những đặc sản ở trong núi ra ngoài thị trấn bán. Lúc đầu thì đi bán cùng với mẹ cô ấy, nhưng từ năm ngoái cô ấy đã phải đi một mình.

Dần dần, cũng quen dần với Dương Thần và Mạc Thiện Ny, mở miệng gọi chị Mạc anh Dương một cách tự nhiên hơn.

Nói đến đoạn về sau, cổ họng Diệp Tử bị khô khốc, âm thanh phát ra hơi khàn khàn thì Mạc Thiện Ny mới biết được cô đã nói quá nhiều rồi, ngại ngùng lấy ra một bình nước chưa uống ngụm nào đưa cho Diệp Tử uống.

Diệp Tử ngay cả khi nhìn thấy nước cũng cẩn thận từng tí một, ánh mắt trìu mến của Mạc Thiện Ny giống như mẹ nhìn con gái;

- Diệp Nhi, em thật dũng cảm. Vừa rồi nguy hiểm như vậy, những người đàn ông khác cũng không dám đến gần, vậy mà em dám cầm đòn gánh đánh gã đo một trận. Những cái này đều là mẹ em dạy em sao?

Sắc mặt của Diệp Nhi bắt đầu thay đổi, đóng nắp bình nước lại, lắc đầu, trong mắt hiện lên một sự đau đớn khôn cùng:

- Em…..em nhìn thấy đám người đó thì không thể nhẫn nhịn nổi. Em….em hận bọn họ, hận đến nỗi muốn giết chết bọn họ.


Nhấn Mở Bình Luận