Chương 56: Mê mang qua đi, lo sợ ập đến“Cô chủ, xin đừng nóng… cậu chủ nhất định là có chuyện quan trọng cần giải quyết…”
“Chuyện quan trọng? Chuyện gì quan trọng đến độ khiến anh ấy cả đêm không về nhà?” Mộ Uyển Nhu giận dữ, lớn tiếng mắng.
Thật sự trong lòng Mộ Uyển Nhu hiện giờ thật rất lo lắng, cứ như có thứ gì đó thuộc về cô đã bị đoạt đi mất rồi.
Mộ Uyển Nhu cắn cắn môi dưới, một cảm giác bất an bao trùm lấy cô ta.
…
Cồn… thật sự là thứ khiến người ta phải ghê sợ, huống chi là một người có cơ thể mẫn cảm như cô.
Khi Vân Thi Thi tỉnh lại, đã là hai giờ chiều.
Cô nặng nề mở đôi mắt của mình, những thứ trang sức xa hoa lập tức lọt vào mắt cô, cô cảm thấy có chút mơ màng, không biết mình đang ở đâu, tại sao mình lại ở chỗ này. Hiện giờ, trong đầu cô chỉ là một mảng mờ mịt.
Một đêm qua khiến tinh thần cô có chút mơ hồ, cô thật không biết tại sao mình lại ở cái chỗ này.
Vì tác dụng phụ của thuốc, nên trí nhớ của cô có chút mơ hồ không rõ, cô chỉ nhớ mang máng hình như khi uống xong ly rượu kia thì cô đã ngất xỉu.
… chuyện sau đó, cô thật sự không còn nhớ một chút gì cả.
Một đêm điên loạn, cơ thể mệt mỏi đau nhức… nhưng trừ lần đó ra, cô đâu làm chuyện đó lần nào nữa.
Tại sao cô lại trần truồng nằm ở nơi này?
Vừa nghĩ đến đây, cô như bừng tỉnh, mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Cô có cảm giác hình như bản thân đã trải qua một đêm kích tình, cơ thể cô hiện giờ rất mệt mỏi, cứ như xương trong người đã vỡ vụn hết rồi.
Nhưng cô lại không chắc chắn, theo thói quen cô muốn ngồi dậy làm vệ sinh một chút, nhưng cơ thể vừa động, cảm giác đau đớn ê ẩm lập tức ập tới.
Nhất là… nơi đó!
Vân Thi Thi trong lòng “Ầm” một tiếng, cảm giác này thật đúng là…
Cô đã từng trải qua cảm giác này… Bây giờ, cảm giác đó lại đang hiện hữu rất rõ ràng, ngay trên người co.
Ánh mắt cô đờ ra, cô nhanh chóng xốc chăn mình lên, lập tức cô bị những vết xanh tím chi chít trên cơ thể làm cho hoảng sợ.
Những dấu hôn và vết ngấn xanh tím này, thật giống với những dấu hôn mà cô đã từng nhìn thấy sáu năm trước, nó còn đáng sợ hơn cả vết chó cắn nữa!
Trong một khắc đó, cô lập tức tỉnh táo, cả người như bị sét đánh, lập tức đơ như hoá đá.
Trên kính trang điểm, gương mặt của cô hiện lên trong gương có chút mờ nhạt, cô cảm thấy choáng váng, cảm giác hiện tại của cô còn hơn cả choáng váng.
Cô dĩ nhiên hiểu được, tối qua đã xảy ra những chuyện gì.
Trừ việc sáu năm trước ra, cô thật sự chưa bao giờ đụng vào người đàn ông nào khác…
Nhưng… cô cũng chẳng phải đứa con gái ngây thơ 16 tuổi nữa rồi, năm đó trải việc giường chiếu, sự đau đớn đêm đó đã để lại trong cô một nỗi ám ảnh không thể phai nhạt. Vì thế, cô có thể biết, tối qua cơ thể mình đã phải chịu cực hình gì.
Vân Thi Thi ảo não vò đầu, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng thật sự sau khi uống ly rượu đó, cô không còn nhớ một chút gì nữa rồi.
Trong đầu cô hiện giờ chỉ có một cái tên: “Cường”
Chẳng lẽ… chính là tên đó?
Trời ạ! Cuối cùng cô đang gặp phải chuyện quái quỉ gì thế này?
Vân Na nợ tiền, mà cô là chị của Vân Na, chẳng lẽ chỉ vì điều đó mà bắt cô phải chịu sự dày vò này sao?
Một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô, cô cắn chặt môi dưới, vai bắt đầu rung lên, cô ôm lấy mặt, thật chỉ muốn chết đi cho xong.
Ngay lúc cô đang rơi vào trạng thái bất lực, một giọng nói cung kính vô cùng quen thuộc vang lên.
“Cô Vân, cô tỉnh rồi!”
Vân Thi Thi bị giọng nói này làm cho hoảng hồn, ngạc nhiên quay sang nhìn.
Cô chỉ thấy trên ghế salon có bóng dáng của ai đó, mặc trang phục vest công sở lịch sự nghiêm chỉnh, cử chỉ lịch sự, tóc tai gọn gàng, hình như là nữ.