Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo



Bức ảnh không rõ lắm, ánh sáng mờ mờ hiển nhiên là do chụp lén. Nhưng người nào trên tấm ảnh cũng đều rõ ràng.

Trong hình, Úc Tử Duyệt bị một người đàn ông không nhìn rõ mặt ôm trong ngực, đứng trước mặt họ là Lệ Mộ Phàm. Sau đó là hình ảnh Úc Tử Duyệt bị người đàn ông kéo lên xe, sau đó nữa là trong buồng xe, tiếp theo là hình ảnh hai người hôn nhau, dường như là chụp ở góc chính diện.

Lăng Bắc Hàn cảm thấy từng cơn đau đớn lan tỏa như xé cõi lòng, trong đầu hiện lên hình ảnh tối hôm qua cô trở về có chút khác thường, cô ấy nói dối, trong lòng bị nỗi cay đắng xâm chiếm, thấy người trong lòng cựa quạy anh vội vã tắt điện thoại di động.

Cô vẫn nằm trong ngực anh uốn éo mấy cái sau đó ngủ lại.

Lòng Lăng Bắc Hàn buồn bực nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ thoải mái của cô, trái tim bị sự ghen tuông nhấn chìm.

Lý trí nói cho anh biết, có người đang cố tình ly gián mối quan hệ của anh và cô. Nhưng người kia là ai? Mẹ của anh Tiếu Dĩnh vẫn là người bị tình nghi lớn nhất...

Nhưng lý trí cũng nói cho anh biết, tối hôm qua cô quả thật bị người đàn ông khác hôn môi, nếu như là ngoài ý muốn, tại sao sau khi trở về lại nói dối mình? Lăng Bắc Hàn nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm nhức nhối khó chịu.

Thật ra anh nên tin tưởng cô, nhưng anh lại không tìm được lý do để thuyết phục chính mình.

Một hồi chuông báo động vang lên trong lòng rằng: Người theo đuổi cô, không chỉ có một mình Lệ Mộ Phàm?

Điều này giống như đang nhắc nhở anh rằng, không có anh, cô vẫn còn có rất nhiều người thích!

Cô không nắm được anh, tương tự anh cũng không nắm được cô, thời gian vài tháng ngắn ngủn vẫn chưa đủ để bồi dưỡng một tình yêu bền vững.

Nửa tỉnh nửa mê, Úc Tử Duyệt hết sức thoải mái tiếp tục cọ xát trong ngực Lăng Bắc Hàn, nghe thấy hơi thở quen thuộc, cảm nhận lồng ngực ấm áp cùng cánh tay có lực của anh, cô càng không muốn tỉnh lại.

Lăng Bắc Hàn cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô, mỉm cười chua xót, tất cả mệt mỏi đau khổ chỉ có thể nuốt vào lòng.

“Ưmh......” Lười biếng ngáp duỗi lưng một cái, Úc Tử Duyệt cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại, cô ngẩng đầu lên, đối mặt với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Lăng Bắc Hàn.

Hàng râu xanh xanh càng khiến anh tăng thêm vẻ đẹp trai phóng khoáng mà hoang dã, cùng với đôi mắt thâm sâu như muốn nuốt chửng người ta vào đó, khiến tim cô đập nhanh bất thường, cảm giác giống như anh đã nhìn cô chăm chú như vậy từ lâu rồi.

Là bởi vì yêu cô nên mới nhìn cô chăm chú như vậy sao?

Úc Tử Duyệt thầm nghĩ trong lòng, thầm tự an ủi mình.

“Dậy rồi à?” Lăng Bắc Hàn cúi đầu nhìn cô hờ hững hỏi, trong giọng nói mang theo chút lười biếng, gợi cảm thật khiến người ta sợ hãi. Úc Tử Duyệt cảm thấy càng ngày sức hút Lăng Bắc Hàn đối với mình ngày càng tăng.

“Biết rồi còn cố hỏi!” Cô lại ngáp một cái, sau đó lật người nằm lên ngực anh, hai tay nâng mặt anh, cẩn thận theo dõi gương mặt anh.

“Nói, tại sao cứ nhìn chằm chằm em như vậy, có phải yêu thích em rồi phải không?” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn lên hỏi anh.

Dáng vẻ thản nhiên của cô khiến Lăng Bắc Hàn thoáng yên tâm, không thèm nghĩ đến cái tin nhắn kia nữa. Người đàn ông kia, anh sẽ điều tra sau, dám động tới người phụ nữ của Lăng Bắc Hàn này, cho dù anh không ra tay, nhà họ Lăng cũng sẽ không để yên.

Đồng thời, ở trong lòng anh cũng lo lắng rằng mẹ anh sẽ gây cản trở bất lợi đối với Úc Tử Duyệt.

“Thích?” Lăng Bắc Hàn nhếch môi cười hỏi ngược lại.

Cô nghĩ dáng vẻ này của anh hẳn là đang giễu cợt mình, trong lòng Úc Tử Duyệt run lên bần bật, hai mắt vốn đang trông mong liền cụp xuống chán nản, đang muốn lật người xuống, lại bị một cánh tay nhốt chặt eo cô, một tay khác giữ ót, sau đó há miệng hôn tới tấp lên môi cô.

Mang theo cả sự đau lòng xen lẫn hồi hộp, anh dùng hết sức để hôn cô, giống như muốn ăn cô sạch sẽ mới thỏa dạ.

Anh ấy hôn nhiệt tình như thế, hẳn là có thích rồi? Úc Tử Duyệt chua xót nghĩ thầm trong lòng, nhưng không hôn trả lại anh. Lăng Bắc Hàn không cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, trong lòng lại càng không an tâm, lại càng muốn trừng phạt cô qua nụ hôn này.

Úc Tử Duyệt cảm giác như môi mình sắp bị anh cắn sưng lên, cảm giác hơi đau khiến cô nhíu mày, nhắm mắt lại, chịu đựng nụ hôn điên cuồng của anh, Lăng Bắc Hàn, anh ấy sao vậy?

“Ái.......Đau quá!” Anh vừa buông cô ra thì Úc Tử Duyệt cau mày tức giận nói.

Liếm liếm đầu lưỡi, thậm chí còn ngửi thấy mùi mằn mặn của máu, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, “Sáng sớm anh phát điên gì vậy hả? Em đã chọc giận gì anh ư?” Úc Tử Duyệt nhìn anh chằm chằm, hậm hực hỏi.

Muốn xoay người xuống nhưng anh vẫn bá đạo ôm eo cô, không để cô có cơ hội giãy giụa.

“Úc Tử Duyệt, đừng phản bội anh.” Anh nhìn cô, trong đôi mắt chan chứa nhiều điều phức tạp, anh trầm giọng nhấn mạnh từng câu từng chữ. Mùi vị bị người khác phản bội, anh đã từng nếm thử mười năm trước. Anh cũng hiểu một điều, đó là càng yêu sẽ càng quan tâm, anh chỉ sợ một ngày nào đó Úc Tử Duyệt cũng sẽ giống như Hạ Tĩnh Sơ......

Úc Tử Duyệt sững sờ nhìn anh, dường như nhìn thấy vẻ đau thương trên khuôn mặt của Lăng Bắc Hàn, anh như vậy khiến cô rất đau lòng, “Lăng Bắc Hàn, anh làm sao vậy? Có chuyện gì nói rõ ràng với em được không?” Cô nâng mặt anh lên khàn giọng hỏi.

Trong ngực từng cơn đau đớn, hô hấp trở nên khó khăn, nhưng anh vẫn cười nhàn nhạt, “Chỉ là khuyên em đừng nên “ra ngoài vượt rào”, chúng ta là quân hôn đó!” Lời này giống như một lời trêu ghẹo, nhưng lại khiến trong lòng Úc Tử Duyệt thở phào nhẹ nhõm.

“Lính thối! Làm em sợ chết khiếp! Vậy em cũng cảnh cáo anh.... Nếu anh dám léng phéng, em cũng sẽ không tha cho anh!” Úc Tử Duyệt bướng bỉnh cọ cọ giữa hai chân anh, bá đạo nói.

“Ưm...Em...” Nhóc còn này lại chọc giận mình! Vốn buổi sáng là lúc mà Lăng Bắc Hàn có ham muốn mãnh liệt nhất, lại bị cô khiêu khích như vậy, trong cổ họng không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ.

“Bổn cô nương đây không chỉ có một mình Lệ Mộ Phàm theo đuổi đâu đó nha!” Úc Tử Duyệt nhớ tới người đàn ông mua thuốc lá tối hôm qua, khẽ nâng cằm Lăng Bắc Hàn hả hê nói.

Cô không biết những lời này giống như một con dao khoét sâu vào tim Lăng Bắc Hàn, “Người đàn ông kia là ai?” Anh không nhịn được hỏi, giọng nói lạnh lùng cứng rắn làm Úc Tử Duyệt hơi hoảng.

“À? Ai đâu, đàn ông nào?” Nói cho cùng, mới tối hôm qua bị tên đàn ông cường hôn cô, ít nhiều Úc Tử Duyệt cũng cảm thấy chột dạ, vội vàng né tránh. Nhưng trong lòng thầm hài lòng, ít ra Lăng Bắc Hàn cũng khẩn trương về mình.

“Tên đàn ông khác ngoài Lệ Mộ Phàm!” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt nói, hai cánh tay càng siết chặt eo của cô!

Giờ phút này tâm trạng Lăng Bắc Hàn khẩn trương không ngớt, dường như chỉ sợ cô thay đổi, dù sao, đối với một cô gái đôi mươi hoạt bát sáng sủa như cô vẫn còn bồng bột nông nổi, tràn đầy lôi cuốn và hấp dẫn.

“Một người rất Men, rất bản lĩnh, rất bá đạo, dáng vẻ hút thuốc lá Camel rất đẹp trai!” Đầu óc Úc Tử Duyệt linh hoạt định hình một cái, cô không cảm thấy người đàn ông kia có toan tính gì đó với mình, có lẽ chỉ là người đi đường trêu chọc cô mà thôi.

Chỉ vậy thôi mà cũng có thể khiến Lăng Bắc Hàn uống chút dấm chua, coi như cũng không tệ.

Quả nhiên, sắc mặt anh xanh mét, “Tên gì?” Lăng Bắc Hàn gần như rống lên hỏi, nhất là khi nghe thấy cô vẫn đang ca ngợi người đàn ông kia, trong lòng anh càng thêm khó chịu đau khổ.

Giống như một chiếc xe lu đang “ùng ùng” cán qua trái tim.....

“Tên là, tên là...Không nói cho anh biết đâu! Dù sao cũng Man hơn anh, bản lĩnh hơn anh, bá đạo hơn anh, vô cùng có phong vị đàn ông và quan trọng nhất là, anh ta còn trẻ tuổi hơn anh á!” Úc Tử Duyệt xấu xa tiếp tục nói.

Cô nói như thế, nhưng anh lại tưởng là thật, đau đớn tràn ngập trong lòng, anh hung hăng lườm cô một cái, giữ chặt đầu cô, hung hăng hôn cô. Lần này, hung bạo như sói, bá đạo mà thô lỗ, hung hăng chà đạp cái miệng nhỏ của cô.

Úc Tử Duyệt rõ ràng cảm nhận được anh đang tức giận, hơn nữa còn đang trừng phạt mình, cảm nhận được toàn thân anh đang run run, ngực không khỏi một hồi đau lòng. Cô vươn đầu lưỡi ra dịu dàng đáp lại sự nồng nhiệt của anh, tự như an ủi.

Đừng phản bội anh....Đừng phản bội anh.....

Âm thanh từ đáy lòng không ngừng vọng về, anh nhắm mắt lại mút lấy môi cô, mút lấy hơi thở duy nhất thuộc về cô.

Sau nụ hôn trừng phạt này, hai môi của Úc Tử Duyệt hoàn toàn sưng lên, nhưng cô chợt phát hiện ra, dường như hốc mắt Lăng Bắc Hàn hơi đo đỏ.

Cô vừa nặng nề thở dốc vừa nhìn anh, không biết nên nói thế nào, Lăng Bắc Hàn cũng nhìn cô, đôi môi sưng đỏ, gương mặt phớt hồng, cùng với đôi mắt đầy sương mù.

“Em dám “vượt rào” thử một lần xem!” Cuối cùng anh thản nhiên cười, ngắt cái mũi nhỏ của cô cưng chiều nói.

“Thử thì thử, anh tưởng em sợ anh à? Dù sao em cũng không phải là người phụ nữ đầu tiên của anh, em cảm thấy mình rất thiệt thòi!” Úc Tử Duyệt thở hổn hển, đùa giỡn nói, ngay sau đó, thừa dịp anh không chú ý liền xuống giường.

“Úc Tử Duyệt! Em......” Lăng Bắc Hàn bị cô chọc ngoáy như vậy càng buồn bực hơn rống to lên, cô lảo đảo chạy vào toilet, ở cửa còn nghịch ngợm làm mặt quỷ với anh.

Lăng Bắc Hàn cười cười chua xót.

Lúc Úc Tử Duyệt đánh răng, đột nhiên lại nhớ tới điều mình vừa mới nói, cô nói cô không phải người phụ nữ đầu tiên của anh, dường như anh không phản bác....

Trong lòng đau xót, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Hạ Tĩnh Sơ, như vậy thì, người phụ nữ đầu tiên của anh là Hạ Tĩnh Sơ sao?

Úc Tử Duyệt! Không được nghĩ vậy! Chuyện trước đây coi như đã qua, quan trọng là sau khi cưới, sau khi cưới anh ấy không làm gì quá giới hạn là được rồi.

Cô nhìn chằm chằm mình trong gương, tự nhủ như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót, Hạ Tĩnh Sơ kia là cái gai trong ngực cô, khiến cô không thể không để ý.

Mấy ngày sau, hai người ngoài mặt quả thực rất yên ả, chân trái Lăng Bắc Hàn đã tháo bột, trên đùi trái vẫn để lại một vết sẹo dữ tợn, cẳng chân vẫn tiếp tục cần điều trị vật lý trị liệu.

Về phần người đàn ông trong tấm ảnh kia, anh đã nhờ Lăng Bắc Diệp đi thăm dò.

Tư Đồ Ngạn, 28 tuổi, người đàn ông mang quốc tịch HongKong, chủ tịch tập đoàn đầu tư quốc tế Thiên Thành ở HongKong, gần đây liên tục xuất hiện trong nước, có quan hệ làm ăn với tập đoàn của Lục Khải Chính.

Theo Lăng Bắc Diệp điều tra, Úc Tử Duyệt cùng Tư Đồ Ngạn trước đây không quen biết, bởi vì nhà họ Úc không có hợp tác với người họ Tư Đồ ở HongKong. Lăng Bắc Hàn quan sát mấy ngày nay Úc Tử Duyệt cũng hết sức bình thường, ngoài Nhan Tịch, dường như cô không hề đi gặp bất kỳ ai.

Nguồn gốc của tin nhắn kia, lại không thể tra ra được, chỉ biết là ở một quán tạp hóa ven đường, không thể xác nhận được thân phận của đối phương. Mặc dù không có chứng cớ, Lăng Bắc Hàn vẫn cảm thấy là do Tiếu Dĩnh gây nên.

“Nước nóng đun xong rồi, anh chuẩn bị đi.....” Sau bữa cơm chiều, Lăng Bắc Hàn nói muốn tự mình rửa tắm, anh đã có thể chống gậy xuống đất đi lại, Úc Tử Duyệt chăm chỉ pha nước ấm cho anh, lúc này đang đứng ở cửa phòng tắm nói với anh.

Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, đang muốn xốc chăn lên, một tiếng chuông điện thoại vang lên khiến sắc mặt anh chùn xuống.

Úc Tử Duyệt vẫn nhớ mang máng tiếng chuông điện thoại này, dường như trước đây đã từng nghe qua.

“Xuống dưới mua bao thuốc giúp anh!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô đứng ở cửa phòng tắm trầm giọng nói.

“Hút thuốc cái gì! Không cho phép hút thuốc! Anh mau nghe điện thoại đi!” Úc Tử Duyệt bước nhanh đến phía trước, tức giận nói.

“Bảo em mua thì em đi mua đi, nói nhiều làm gì!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói, chuyển trạng thái điện thoại về im lặng.

“Anh quát cái gì?” Úc Tử Duyệt thấy thái độ tức giận của anh, không nhịn được hoài nghi cú điện thoại kia...Cô nhớ có lần anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại kia, động tác lập tức giống lính đặc công chạy ra ngoài phòng ngủ nghe.

Lăng Bắc Hàn sắp bị cái tính bướng bỉnh của cô làm cho tức chết rồi, “Mau đi đi....” Anh xuống giọng nói, gần như là cầu xin, Úc Tử Duyệt cau mày băn khoăn đi ra khỏi phòng bệnh.

Một giây trước khi điện thoại tắt, vẻ mặt anh khi nghe điện thoại rất nghiêm túc, càng không ngừng gật đầu “Được, đã hiểu! Tôi sẽ chú ý!” Nghe đến tên của Lục Khải Chính, hai hàng lông mày của Lăng Bắc Hàn nhíu lại thành một lằn sâu hoắm.

Sau khi cúp điện thoại, anh mệt mỏi dựa vào đầu giường, hơi ngửa đầu, hít thở thật sâu, trong đầu anh hiện lên hình ảnh của anh và Lục Khải Chính chơi đùa với nhau từ nhỏ tới lớn. Sau khi bình tĩnh mấy giây, anh mới cúi đầu xóa bỏ số điện thoại vừa nhận.

Sau khi Úc Tử Duyệt mua thuốc trở lại, phát hiện vẻ mặt của Lăng Bắc Hàn vẫn bình thường, dường như cũng quên hỏi người vừa rồi gọi điện là ai.

“Trong cửa hàng không có nhiều loại thuốc lá, em đã xuống dưới mua! Nhưng không biết anh hút loại nào, cho nên lấy đại một bao Trung Hoa.” Úc Tử Duyệt vừa thở vừa nói, vẫn chưa quên vừa rồi anh còn tức giận với mình.

“Muốn thay đổi khẩu vị......” Lăng Bắc Hàn nhìn cô cười nói, vén chăn muốn xuống giường.

“Nè! Anh từ từ thôi!” Úc Tử Duyệt thấy anh xuống giường, liền vội vàng bước đến, đưa cái nạng cho anh, sau đó muốn tiến lên đỡ anh, “Chồng em không có yếu ớt đến vậy, một chân cũng có thể đứng lên!” Lăng Bắc Hàn thật sự đứng lên bằng một chân, cười nói với cô.

Úc Tử Duyệt liếc anh một cái, không khỏi thầm than thở, thể trạng của Lăng Bắc Hàn thật tốt, mấy ngày qua anh không có rèn luyện thân thể, ngày ngày chỉ biết nằm trên giường ngửa mặt lên trời.

Nhìn anh một mình chống gậy vào nhà tắm, lập tức cô cũng theo vào.

Phòng tắm cho bệnh nhân cũng thật là sang trọng, cái bồn tắm cũng không thua các ở nhà bọn họ “Anh cẩn thận một chút! Trên đất rất trơn đấy!” Úc Tử Duyệt nhìn dáng vẻ đi nhanh của anh, chỉ sợ anh không cẩn thận trượt chân ngã.

“Giúp anh cởi quần áo!” Lăng Bắc Hàn đứng cạnh bồn tắm, từ trên cao ra lệnh cho Úc Tử Duyệt, giống như Đế vương ra lệnh với phi tần. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ lên, “Anh không biết cởi sao!” Cô trợn mắt nhìn anh trả treo.

Nhưng vẫn bước lên một bước, đứng trước mặt anh, đưa tay cởi từng chiếc cúc trên áo bệnh nhân, khuôn ngực trần trụi rắn chắc của anh hiện lên trước mặt cô, khiến khuôn mặt cô càng thêm đỏ ửng.

Trong phòng tắm, sương mù bốc hơi, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng rào rào của nước chảy, còn có tiếng hô hấp nóng bỏng của cả hai....

“Quần.......Anh tự đi mà cởi!” Suốt mấy ngày qua cùng anh hoan ái, ngược lại cô càng thêm dè dặt, có chút không được tự nhiên, định xoay người rời đi, nhưng Lăng Bắc Hàn đưa tay giữ cô lại.....
Nhấn Mở Bình Luận