Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Cô đã thành công, thành công làm cho Lục Khải Chính hận cô, thành công cắt đứt mọi sự nhớ nhung của cô với Lục Khải Chính, thành công cắt đứt tất cả của bọn họ! Trừ đứa bé này, vật kỷ niệm của một tình yêu say đắm. Cô biết Lục Khải Chính sẽ không bao giờ chấp nhận đồng ý chia tay, cho nên cô mới cố tỏ ra lạnh lùng để cho anh nản lòng mà thoái chí. Sau khi nhận được thư ông cụ Lục gửi cho mình, cô đã bắt đầu thực hiện kế hoạch này rồi.

Cậu là con của ông cụ Lục và bà ngoại, mà bà ngoại chính là người phụ nữ mà ông cụ Lục đã từng nói với cô, người ông yêu nhưng không thể ở bên. Năm đó bà ngoại là y tá trên chiến trường, ông cụ Lục là đại đội trưởng, còn ông ngoại chỉ là một binh sĩ rất bình thường.

Trong cảnh chiến tranh loạn lạc đó, tình yêu là thứ vô cùng xa xỉ. Nhưng bọn họ lại làm chuyện xa xỉ ấy. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông cụ Lục đi theo đại đội đến Thủ Đô, hứa với bà ngoại là sẽ trở về tìm bà.... Vậy mà....

Không chịu nổi những lời đàm tiếu dị nghị, đặc biệt là trong hoàn cảnh đặc thù của năm tháng ấy, bà ngoại mang theo đứa con trong bụng gả cho ông ngoại. Mười năm sau, ông cụ Lục mới biết cậu chính là con trai của ông, nhưng lúc đó ông đã lấy vợ sinh con. Vì để bảo vệ bà ngoại và cậu, ông không có cách nào nhận lại cậu, thậm chí cũng không dám ra mặt giúp đỡ họ.

Cô cảm thấy ông cụ Lục rất ích kỷ, vì danh lợi mình của mình mà bỏ mặc người phụ nữ đang mang thai đứa con của mình.

Nhưng, cô cũng hiểu được, với thân phận và địa vị ông cụ Lục, cũng chỉ là thân bất do kỷ mà thôi. Không nhận mẹ con bà, mới là sự bảo vệ tốt nhất.

"Cô bé à, có lẽ cháu cho rằng những thứ này không ảnh hưởng được đến tình yêu của cháu và A Chính, nhưng cháu không phải không biết, một khi cháu và A Chính kết hôn, lá bài tẩy của cháu sẽ bị đào ra, kể cả thân phận của cậu cháu cũng có khả năng bị lộ tẩy. Chỉ vì lợi ích mà anh em tương tàn, các triều đại đổi thay đều có cả, cháu là đứa bé thông minh, nên hiểu ý của ông!"

Tay phải của cô run rẩy múc cháo, trong đầu lại nhớ lại những lời được viết trong lá thư kia, trái tim không ngừng co thắt.

Cô hiểu được ý của ông cụ Lục, chỉ khi nào thân thế của cậu vẫn chưa bị lộ ra, cậu mới có thể an toàn. Hơn nữa, người đức cao vọng trọng như ông cụ Lục, nếu như chuyện có con riêng bị lộ ra ngoài, cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến nhà họ Lục.

"Ông có lỗi với bà ngoại cháu, cũng có lỗi với cháu! Ông là thân bất do kỷ. Lăn lộn trên quan trường cũng là thân bất do kỷ. Bản lĩnh của A Chính dù có lớn hơn nữa cũng không chịu được một viên đạn, một người muốn gán tội cho người khác!” Một giọt nước mắt rơi vào trong bát canh, nổi sóng lăn tăn.

Ở giữa người thân và Lục Khải Chính, cô lựa chọn người thân, nhưng cũng là bảo vệ anh.

Anh hận cô không tin tưởng năng lực của anh cũng được, hận cô độc ác cũng được, cô chỉ biết, mục đích của cô là đều vì muốn tốt cho mọi người. Cũng có lẽ, cô thật sự yêu không đủ, không xứng với sự cố gắng nỗ lực như vậy của anh. Tất cả, đến đây chấm dứt!

***

Lục Khải Chính một mình mờ mịt đi trong hành lang bệnh viện, mỗi một bước đi giày da và mặt đất ma sát với nhau vang lên những tiếng trầm trầm. Anh biết mình lại làm tổn thương cô, hơn nữa còn là hai lần tổn thương! Là anh nhất thời quá xúc động, cũng là vì quá tức giận.

Anh cảm thấy, Nhan Tịch đã làm anh nản lòng thoái chí.

Sau khi biết cô mang thai, anh không những không có vội vã lao tới Tô Thành gặp cô, ngược lại còn cố ý để cho giới truyền thông chụp được ảnh của anh và Mục Tuyết Nhi đang đi cùng nhau để kích động cô, nhưng cô dù nhìn thấy cũng không thèm gọi điện thoại chất vấn anh.

Cô không những không tin năng lực của anh, ngược lại cũng không coi trọng anh, không xem anh là một nửa kia của cô! Cô nói, đối với cô người thân là quan trọng nhất, anh có thể hiểu được, anh biết cha cô đã qua đời lúc cô mười chín tuổi, ở cái tuổi đó, vẫn còn rất non nớt, cô vẫn chỉ là đứa trẻ, không chịu nổi đả kích như vậy, trơ mắt nhìn người thân nhất rời đi nhưng không làm gì được, loại đau khổ này mặc dù anh chưa từng trải qua, nhưng có thể hiểu được. Nhưng tối thiểu cô nên xem anh là người một nhà chứ? Dù có bất kỳ khó khăn, có nỗi khổ tâm nào, cũng có thể nói cho anh biết mà?

Ích kỷ một mình gánh chịu, biến anh thành kẻ ngu, liều mạng vì cô, phấn đấu vì tương lai của bọn họ, nhưng kết quả thế nào? Ngay cả khi đã mang thai cô cũng không chịu nói cho anh biết!

Lục Khải Chính! Mày cần gì phải sống mệt mỏi như vậy?

Cũng được, buông tay thì buông tay! Ít nhất cũng được sống phóng khoáng!

Anh không biết, Nhan Tịch cũng đã từng vì anh mà trở nên dũng cảm hơn, nếu không khi nhận được cuộc điện thoại đe dọa kia, cô cũng không ngầm nói cho anh biết, có điều lần này, bức thư của ông cụ Lục khiến cô nhận ra được nguy hiểm thực sự, cũng ý thức được sự an nguy của Lục Khải Chính.

***

Đêm dài dằng dặc, cô khó mà ngủ được, vết thương giữa hai chân co rút đau đớn, mỗi một lần đau, đều là nhức buốt đến tận xương. Lần này, anh làm tổn thương cô, so với kia một gậy còn nghiêm trọng hơn. Mỗi lần cô nhắm mắt lại, đều là vẻ mặt dữ tợn của anh.

Thật may là đứa bé vẫn còn. Bảo bối này cho dù chưa được hai tháng, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, nó sẽ là người thân mới của cô, bất kể mẹ có mắng cô thế nào, trách cô ra sao, cô cũng sẽ sinh ra.

"Con à, ba chỉ nói nhảm thôi, chỉ là nói nhảm thôi, ba vì quá giận mẹ nên mới nói như vậy.” Nhớ lại lúc Lục Khải Chính vô tình bảo cô bỏ đứa bé đi, trong lòng Nhan Tịch quặn đau từng cơn! Anh nhất định là vô cùng tức giận, vì vô cùng tức giận cho nên mới nói những lời như vậy .

Có điều, anh làm như vậy cũng khiến cô hoàn toàn buông tay!

Nhan Tịch chỉ ở lại bệnh viện một ngày, mà trong ngày ấy, Lục Khải Chính không hề đến nữa. Ngày hôm sau, trước khi xuất viện, cô mới được biết, đã có người thanh toán tiền viện phí cho cô. Cô mặc lại bộ quần áo tối hôm trước mình đã mặc, một mình rời khỏi bệnh viện.

Vết thương ở hạ thể còn sưng đau, bác sĩ nói trước đây cô đã từng bị thương, chỗ vết thương khâu lại quá mỏng manh, cho nên mới dễ bị xé rách như vậy, dặn cô về sau nhất định phải chú ý, hơn nữa, thai nhi cũng vô cùng không ổn định, một tháng tới, nhất định phải đặc biệt cẩn thận.

Vì sự khỏe mạnh của thai nhi, không thể uống thuốc tiêu viêm, không thể tiêm thuốc mê, chỉ có thể chịu đựng sự đau đớn đến tê liệt này.

Vết thương bên ngoài đau, nhưng nỗi đau trong lòng cô còn sâu hơn, còn nghiêm trọng hơn.

Trên người không có tiền, cô từng bước chậm chạp đi về nhà, lúc lên lầu, cảm giác như vết thương lại bị xé rách ra vậy, đau rát vô cùng! Chủ cho thuê nhà mở cửa giúp cô, trên ghế sa lon, vết máu trên sàn nhà vẫn lưu lại, chuyển thành thành màu nâu, dính trên sàn nhà.

Sững sờ đứng đó, trong đầu hiện lên gương mặt hung tợn như ma quỷ của Lục Khải Chính, trong lòng lại thấy buồn nôn, cô nhanh chóng chạy vào toilet, lấy một chậu nước, cầm khăn lông, sau đó, quỳ xuống trên sàn nhà, dùng sức lau đi vết máu trên đất.

Cô điên cuồng lau, rõ ràng vết máu đã không còn nữa, cô vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục lau cho đến khi toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

"Ọe.” Nhìn chậu nước hóa thành màu đỏ, mùi máu tươi tanh lòm bốc lên khiến cô buồn nôn, vội vã đứng dậy, chạy vào toilet....

Nôn một lúc lâu, nôn ra toàn bộ bữa sáng ra, chỉ chốc lát sau, cô lại "Oa" một tiếng khóc rống lên, nước mắt chảy ròng ròng, rốt cuộc không đè nén được khổ sở trong lòng! Tại sao lại để cô gặp được Lục Khải Chính? Tại sao để cho cô đã trải qua nhiều như vậy? ! Cô chỉ nghĩ thật đơn giản ....

***

Nôn xong, cô trở lại phòng ngủ, lấy túi chườm nóng, rót đầy nước, bỏ vào trong chăn, nghe nói thảm điện có bức xạ nên cô không dám dùng, vừa nằm xuống liền ngủ thật say. Cũng chỉ có lúc ngủ say, mới không cần suy nghĩ nhiều.

Nhưng mặc dù như vậy, cũng không tránh được sẽ nằm mơ, cô mơ thấy ông cụ Lục nắm tay cô nói, hãy rời xa Lục Khải Chính; cũng mơ thấy ba, vẫn cao lớn như khi còn sống, mơ thấy cô dán vào sau lưng của ông ngủ; còn mơ thấy mẹ, cô khóc nói với bà, "Mẹ, con rất mệt mỏi!"

Cả thể xác và tinh thần cô đều rất mệt mỏi, lại không thể nói với người khác.

Dần dần, cô gục trên lưng của ba mà ngủ thiếp đi, ngủ cực kỳ lâu, đợi khi cô tỉnh lại, chỉ thấy ba xoay người lại, sau đó là gương mặt Lục Khải Chính, “A!” Cô giật mình tỉnh giấc, cả phòng tối đen khiến cô thở phào một cái.

Nhưng, chỉ chốc lát sau, đèn của phòng khách sáng lên, cô kinh hãi ngồi bật dậy, xuống giường.

Dè dặt đi ra cửa, “Húc Dương?” Là em trai mình? Nhan Tịch đi ra cửa, thầm nghĩ, rồi la lớn.

Nhưng, lúc ngẩng đầu lên, thì lại thấy Lục Khải Chính đang mặc áo khoác màu đen đứng ở phòng khách, trong lòng Nhan Tịch hoảng sợ, trái tim quặn đau, lúc Lục Khải Chính nhìn cô chỉ mặc áo len, quần thu, đi dép, khuôn mặt gầy gò, mái tóc hơi dài lộn xộn, trái tim lại đau đớn.

Nhan Tịch sững sờ đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt, “Nơi này không hoan nghênh anh.” Cô lạnh nhạt nói, ngẩng đầu, nhìn anh.

“Tôi sẽ lập tức đi!” Lục Khải Chính mở miệng, trầm giọng nói, giọng nói cũng rất lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào. Anh tuyệt tình cũng thật lạnh lùng vô tình! Cố ý không nhìn vào đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt gầy gò, dáng vẻ tiều tụy của Nhan Tịch, anh ép mình phải độc ác, không được quan tâm tới cô nữa, dù cho trong bụng của cô bây giờ còn có đứa bé của anh!

“Vậy thì có chuyện gì, mau nói đi!” Nhan Tịch lạnh lùng nói.

Lục Khải Chính bước mấy bước đi đến gần cô, lúc còn cách cô hai trượng (khoảng 6.66m) thì dừng lại, ánh mắt sâu xa nhìn cô, “Nhan Tịch, sau này tôi sẽ không xen vào chuyện của cô nữa, nói cách khác, tôi với cô không còn bất cứ quan hệ gì! Nhưng tiền nuôi dưỡng đứa bé này tôi sẽ bỏ ra! Nếu như cô không muốn nó, sau khi sinh nó ra có thể đưa cho tôi nuôi dưỡng!” Lục Khải Chính bình tĩnh nói từng câu từng chữ.

Lời này, đối với Nhan Tịch mà nói, chắc chắn khiến cô tổn thương sâu sắc, hơn nữa câu nói kia, không còn bất cứ quan hệ gì……

Tốt, rất tốt, cái cô muốn chính là kết quả này.

"Tiền nuôi dưỡng anh có thể bỏ, nhưng đứa bé này, tôi sẽ không đưa cho anh, tôi cũng hi vọng nhà họ Lục các người không nên có ý đồ gì với đứa bé này. Nếu như cái thai này không giữ được, thì cả đời này tôi có thể sẽ không có con được nữa.” Nửa câu nói sau, cô nói dối, hi vọng Lục Khải Chính chớ tưởng rằng cô yêu anh mới muốn giữ đứa con này.

Nửa câu nói sau cô cũng thực sự đả thương trái tim của Lục Khải Chính, anh vốn tưởng rằng cô còn yêu anh, không ngờ……

“Tôi không kết hôn với cô, tự nhiên sẽ không còn người tới tìm cô gây phiền toái nữa.” Giọng Lục Khải Chính đầy vẻ giễu cợt, cô lo sợ cô và người nhà của cô bị tổn thương, nhưng cũng suy nghĩ cho anh một chút, nhẫn tâm làm tổn thương anh như vậy....

Nhan Tịch nhìn anh gật đầu một cái.

“Lời hứa trước đây của tôi rằng sẽ lấy cô tôi muốn rút lại, bởi vì tôi chợt nhận ra cô không xứng đáng để tôi yêu như vậy!” Lục Khải Chính tàn nhẫn hạ quyết tâm, nói.

Nhan Tịch đã không còn biết đau là cảm giác thế nào nữa, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, không thể để thất bại trong gang tấc được, cố không để ý tới lời của anh, cô nhếch môi, cười cười, “Đúng vậy, tôi không xứng đáng. Có lẽ cũng là do tôi chưa bao giờ hoàn toàn tiếp nhận anh!”

Lục Khải Chính nắm chặt quả đấm, nhìn nụ cười chói mắt nơi khóe miệng cô, lửa nóng cuồn cuộn trong ngườ, chỉ muốn xông lại, bóp chết cô! Nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, anh không thể mắc sai lầm một lần nữa! Vì cô, không xứng đáng! Anh cười mỉa mai, con ngươi sâu thẳm trợn trừng nhìn cô một cái, sau đó, xoay người.

Nhan Tịch nhìn bóng lưng của anh, trái tim quặn thắt, “Anh chờ một chút.” Cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội hướng về phía bóng lưng của anh, gọi. Lục Khải Chính nghe thấy tiếng cô mình, trong lòng chấn động, nếu như lúc này, cô nói, cô yêu anh, anh nghĩ, nhất định anh sẽ ở lại.

Nhan Tịch thấy anh dừng bước liền vội vã chạy về phòng ngủ, từ dưới cái gối lấy ra một cái hộp màu hồng, khóe miệng co giật, cô hít sâu một hơi, đè nén nước mắt đang chực chảy ra, đi ra khỏi phòng ngủ.

Khi Lục Khải Chính nhìn thấy chiếc hộp màu hồng trên tay cô, sự mong đợi trong lòng liền bị dập tắt.

Nhan Tịch đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, "Cái này trả lại cho anh.” Đây là thứ duy nhất anh tặng cho cô, Nhan Tịch lạnh lùng nói, điều khiến Lục Khải Chính cảm thấy mỉa mai chính là, trong túi áo khoác của anh còn có chiếc nhẫn kim cương mua cùng với chiếc lắc tay này....

“Lục Khải Chính tôi đã tặng cái gì đi rồi, trước giờ không bao giờ lấy lại, cô cứ cầm đi, còn có thể đổi lấy chút tiền, coi tôi như bồi thường cho cô!” Anh lạnh lùng, vô tình nói, sau đó xoay người.

Lời của anh làm cô tức giận lại chua xót, không nhịn được vọt tới trước mặt anh, “Một người nguyện ý đánh, một người cam tâm chịu đòn! Không có cái gì là bồi thường hay không bồi thường cả! Anh lấy về đi! Tránh làm cho tôi nhìn lại cảm thấy buồn nôn!” Nhan Tịch kích động túm tay anh lại, đem cái hộp nhét vào trong tay của anh!

Tay của cô lạnh như khối băng vậy, Lục Khải Chính thiếu chút nữa cầm ngược lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Cười cười, không nói gì, hơi đẩy cô ra, đi ra cửa.

Nhan Tịch trơ mắt nhìn anh mở cửa, không chút lưu luyến nào rời đi, trong nháy mắt cửa được đóng lại, nước mắt của cô liền rơi xuống như mưa.... Xoay người nhìn phòng khách, bàn ăn, ghế sa lon, nhớ những khi bọn họ hoan ái qua, còn có cái máy chạy bộ trong góc phòng kia nữa....

Nhan Tịch cũng hiểu rất rõ con người của Lục Khải Chính, lúc anh yêu ai đó, sẽ nâng niu người đó trong lòng bàn tay, coi như trân bảo, nhưng lúc hận thì cũng sẽ liền vứt bỏ như cây chổi rách, không ngại làm tổn thương.

Cứ như vậy đi, cô còn có đứa bé, còn có em trai, mẹ.... Cô sẽ giúp ông cụ Lục giữ kín bí mật kia.

Lục Khải Chính lên một chiếc xe hơi màu đen, sau khi lên xe, lại liếc nhìn cửa sổ nhà cô ở tầng bốn, sau đó, bảo tài xế lái xe rời đi. Không phải cô thích dựa vào bản thân sao? Nhất định cô sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và đứa bé!

Nếu cô không yêu anh, anh cần gì phải cầu khẩn, hạ mình yêu cô nữa? Đúng là người phụ nữ không biết tốt xấu!

Lục Khải Chính nhìn chiếc hộp bọc vải nhung trong tay, không nhịn được mở cửa xe, tiện tay định ném ra ngoài, nhưng lại chợt dừng lại, trái tim co rút. Anh cố sức kiềm chế, thuận tay nhét cái hộp vào trong túi.

Buổi tối hôm đó, anh ngồi xe ngàn dặm xa xôi trở lại Thủ Đô, nhưng không về nhà, cũng không về nhà trọ, mà trở về căn hộ cục công an đã phân cho anh.

Sau Tết Nguyên Đán, anh phục chức làm phó cục trưởng Cục công an Thủ Đô, được phân công quản lí đồn công an, làm quản lý trị an, vân vân, cũng phụ trách điều tra án kiện hình sự. Lục Khải Chính cũng là một người cuồng công việc, kinh nghiệm trình độ không thua gì Lăng Bắc Hàn.

Công việc bận rộn khiến anh phải làm việc suốt ngày suốt đêm, mất ăn mất ngủ.

Cũng chỉ có bận rộn, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc, anh mới không phải suy nghĩ đến chuyện tình cảm, không cần suy nghĩ đến Nhan Tịch đang mang thai. Có lúc anh cũng cảm thấy mình thật tàn nhẫn, đủ quyết tuyệt, lại có thể làm được việc chẳng thèm quan tâm đến cô nữa.

Nhưng Lục Khải Chính anh chính là một người yêu ghét rõ ràng như vậy đấy! Đã nói sẽ buông tay là sẽ cắt đứt hoàn toàn!

***

Mùa đông lạnh giá, cả Thủ Đô được bao phủ trong làn áo bạc, mùa xuân cũng theo đó mà tới gần. Cục Công an lại càng bận rộn hơn ngày thường, Lục Khải Chính cũng thường làm thêm giờ, cho nên rất ít khi quay về chỗ ở, càng ít trở về nhà cũ. Chuyện cậu Nhan Tịch là con riêng của ông cụ Lục, cuối cùng vẫn bị ba của Lục Khải Chính, ông Lục Vinh Trác phát giác.

Thấy Nhan Tịch và Lục Khải Chính đã hoàn toàn cắt đứt, ông cũng đành phải giả bộ không biết.

Nhan Tịch mang thai đầy ba tháng, bụng chỉ thoáng nhô lên một chút xíu, hơn nữa có quần áo mùa đông che giấu, người khác không nhận ra được là cô đang mang thai, qua ba tháng, nôn nghén cũng không còn điều này làm cô an tâm, như vậy khi về nhà, người trong nhà cũng sẽ không hoài nghi cô.

Lần nữa nhấn mạnh bảo em trai giữu kín bí mật, em trai cũng hiểu chuyện mà đáp ứng.

Toàn tâm toàn ý dồn hết tâm trí vào đứa bé trong bụng, cô cũng sẽ không còn nhiều thời gian để nhớ tới Lục Khải Chính nữa, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy dáng vẻ phá án anh dũng của anh trên tờ báo của Thủ Đô....

"Tịch, sao con không ăn? Không thấy ngon sao? Không phải là con thích ăn tôm với mực nhất sao?” Trên bàn ăn bày cả một bàn thức ăn, bà Nhan thấy Nhan Tịch chỉ gắp chút rau dưa, không ăn hải sản, thứ bình thường cô thích ăn nhất, nghi hoặc hỏi.

Em trai Nhan Húc Dương cau mày, nhìn cô một cái, "Trước kia có lần ăn hải sản bị dị ứng cho nên không dám ăn nữa.” Đang có bầu, nào dám ăn hải sản! Nhan Tịch cười nói, thật sự không biết còn có thể giấu bọn họ được bao lâu nữa....

"Vậy thì đừng ăn. Con nhóc chết tiệt, trước khi nấu cơm cũng không biết nói với mẹ một tiếng!” Bà Nhan cằn nhằn.

"Con quên mất.” Nhan Tịch cười trả lời.

"Lục Khải đó, mùng sáu năm sau sẽ kết hôn. Thằng bé thật tốt, là người giải ngũ chuyển nghề, bây giờ đang làm việc trong thành phố, lúc đó con mà đồng ý lấy người ta, thì bây giờ cũng……."

"Mẹ! Lục Khải rất tốt, nhưng con không có tình cảm với anh ấy! Hai người sống với nhau không có tình cảm thì sống thế nào được ạ!” Nhan Tịch cười nói, biết vấn đề cũ lại bị nhắc lại nữa rồi, thật ra thì cô cũng không trách mẹ mình thúc giục như vậy, hết năm nay, cô cũng 27 tuổi rồi! Ở quê, xem như là gái lỡ thì rồi, những cô gái gần nhà không học hành thì mười bảy mười tám tuổi đã kết hôn, còn những người bạn thời trung học cơ sở, trung học phổ thông của cô con đều lớn rồi.

"Không có tình cảm thì từ từ bồi dưỡng, mẹ để cho tự con tự tìm con lại không chịu, ngày ngày cắm đầu vào viết tiểu thuyết, mẹ thấy con viết đến đần độn rồi!” Bà Nhan lại nói, Nhan Húc Dương nghe lời nói của mẹ già, lại quay sang phức tạp nhìn chị gái ở phía đối diện.

Nhan Tịch cũng trừng mắt nhìn cậu một cái, ở nhà mấy ngày nay, cô gần như ngày nào cũng đều đề phòng nhìn em trai mình, chỉ sợ cậu nói với mẹ những điều không nên nói, khiến chuyện của cô bị lộ!

"Con không muốn kết hôn đâu, độc thân sướng hơn! Tự do!” Nhan Tịch nửa đùa nửa thật nói, trong lòng lại chua xót.

"Chị con thật khờ!” Bà Nhan nhìn Nhan Húc Dương nói.

"Mẹ! Mẹ cứ mặc kệ chị ấy đi! Nói nhiều!” Nhan Húc Dương hiểu khổ sở trong lòng Nhan Tịch, liếc mắt nói với bà Nhan. Nhan Tịch thấy em trai nói giúp mình, biết mẹ cũng thương em trai nhất, trong lòng an tâm không ít.

"Con ăn no rồi, con đi ngủ một chút.” Nhan Tịch uống một ngụm canh, dè dặt đứng dậy nói, bà Nhan cau mày, nhìn động tác của cô có chút nghi ngờ, "Sao lúc nào con cũng ngủ thế, không đi ra ngoài đi chơi, trò chuyện với bạn, ngày nào cũng ở nhà!” bà Nhan lại nói nhỏ.

Nhan Tịch không lên tiếng, đi đến phòng của mình, đóng cửa lại.

Đưa tay sờ lên bụng, nỗi chua xót lại dâng lên trong lòng, nằm lên giường, nhắm hai mắt lại, không tự chủ được nghĩ tới Lục Khải Chính. Cô chỉ có thể lặng lẽ nhớ nhung anh ở trong lòng, cũng hi vọng kỳ nghỉ Tết này chóng qua để cô có thể sớm được rời khỏi nhà, nán lại ở nhà một ngày, cũng lo lắng đề phòng nhiều thêm một ngày.

Buổi tối đêm ba mươi, Nhan Tịch bị sốt, vùi người trong chăn, bị bà Nhan phát hiện, "Mau uống thuốc hạ sốt đi! Con bị sốt cao quá, nếu tối nay vẫn không hạ sốt thì phải đi bệnh viện thôi, năm hết tết đến rồi."

"Mẹ! Con không thể…… Uống chút nước là được thôi!” Thiếu chút nữa nói lỡ miệng, Nhan Tịch vội vàng nói, toàn thân nóng lên, cảm giác lạnh lẽo lại kéo đến, nóng lạnh lần lượt thay đổi, cảm giác đó khiến cô vô cùng khó chịu. Vì để không làm tổn thương đứa bé, cô không dám uống thuốc!

"Nói nhăng nói cuội gì đó, sốt cao chứ có phải cảm vặt bình thường đâu, để lâu không tốt, người nóng như lửa rồi, bị viêm màng não thì làm sao?” Bà Nhan buồn bực nói, Nhan Tịch cau mày, nhận lấy viên con nhộng, bưng chén cốc nước lên uống, "Được rồi, mẹ, mẹ đi xem ti vi đi, con không sao đâu.” Nhan Tịch lẩm bẩm nói, giọng nói cóa chút không rõ.

Bà Nhan sửa sang lại chăn giúp cô, vỗ vỗ mấy cái, rồi mới đi ra ngoài. Động tác kia làm cô nhớ tới Lục Khải Chính, trong lòng lại chua xót, lúc cửa vừa đóng thì cô vội vã nhả ra viên con nhộng giấu ở đầu lưỡi lúc này đã mềm nhũn ra.

Lại không ngừng súc miệng, chỉ sợ thuốc bột này trôi vào trong bụng....

"Con ngoan.....” Xoa bụng, Nhan Tịch khàn giọng gọi, sau đó, răng cắn chặt vào chăn, thầm cầu nguyện sốt cao mau mau giảm đi, đừng làm ảnh hưởng tới thai nhi.

Nhan Húc Dương len lén đi vào, nhìn cô khổ sở trên giường, không nhịn được cầm điện thoại di động của cô lên, tìm kiếm số điện thoại của Lục Khải Chính.

"Em lấy điện thoại di động của chị làm gì?” Nhan Tịch gầm nhẹ, đoán được em trai mình định làm gì, cô hoảng hốt.

"Em tìm anh ta! Anh ta là đàn ông kiểu gì thế, chị còn đang mang thai con của anh ta cơ mà!” Nhan Húc Dương trừng mắt nhìn Nhan Tịch, tức giận nói, tìm hết trong điện thoại của cô cũng không tìm được số điện thoại của Lục Khải Chính đâu cả. Thật ra thì, số của Lục Khải Chính đã sớm bị Nhan Tịch xóa rồi....

"Đừng tìm nữa, không có đâu! Đừng ầm ĩ làm mẹ sợ! Chị xin em đấy!” Nhan Tịch nhỏ giọng, vô lực quát, chỉ thấy em trai tức giận nhìn cô chằm chằm, trên mặt đầy vẻ đau lòng, "Chị có thể giấu được bao lâu? Nói cho mẹ biết đi! Mẹ sẽ hiểu mà!” Nhan Húc Dương run giọng nói, Nhan Tịch không nhịn được nước mắt chảy xuống, nhìn cậu, không ngừng lắc đầu....

***

"Em gái con nôn nghén dữ quá, giờ cũng không biết ra sao rồi, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì.” Đêm 30, trên bàn ăn nhà họ Lục chỉ có ba người, bà Chu Tú Lan vừa múc canh cho Lục Khải Chính, vừa nói.

Lục Khải Lâm đã mang thai được hai tháng, nôn nghén rất nhiều, Lục Khải Chính bận rộn vẫn chưa bớt được chút thời gian nào đi thăm cô.

Trong đầu thoáng lại hiện lên gương mặt của Nhan Tịch, trái tim co rút, lại bị anh cố gắng đè nén, không muốn suy nghĩ nhiều tới cô nữa!

Lục Khải Chính gật đầu, "Ngày mai con đi thăm nó.” Anh hiếm khi nói chuyện ôn hòa với mẹ mình khiến bà Chu Tú Lan tự nhiên cũng vui vẻ, cũng không còn dám nhắc tới hôn sự của anh nữa.

"Đứa bé của Nhan Tịch kia thật sự không phải của con?” Lúc này, ông Lục mở miệng hỏi, trái tim Lục Khải Chính co rút, "Phải thì sao? Không phải thì sao?” Lục Khải Chính hỏi vặn lại.

"Sắp sang năm mới rồi, nhắc tới cô ta làm gì? Làm cho A Chính của chúng ta bị tổn thương còn chưa đủ sâu sao? Đứa bé kia sao có thể là của A Chính được……"

"Cạch!"

Bà Chu Tú Lan còn chưa nói hết lời, Lục Khải Chính đã buông chén đũa xuống, có chút tức giận, "Con ăn no rồi!” Anh lạnh giọng nói, rồi đứng lên rời đi. Không nghe được người khác nói xấu cô, lòng Lục Khải Chính buồn bực, đêm 30, rời khỏi nhà, lái xe lang thang trên đường không có mục đích.

Cũng không nhịn được nhớ tới Tết năm ngoái, anh lái xe đưa cô về nhà, lần đó, cũng là đêm 30....

Cuối cùng vẫn đi về căn hộ anh đã ở với cô ngày trước, nằm ở trên giường, không nhịn được ôm lấy cái gối cô đã từng gối....

"Khải Chính.... Khải Chính.....” Nhan Tịch sốt đến hồ đồ, mê sảng, càng không ngừng gọi tên Lục Khải Chính. Nhan Húc Dương canh chừng bên cạnh, trong lòng nôn nóng, lại không dám gọi mẹ, nhưng nhìn cô sốt cao như vậy, thật sự không yên lòng.

Đi gọi anh hàng xóm sát vách, mượn xe của anh hàng xóm, trong đêm 30, đưa cô đi bệnh viện, cũng làm kinh động đến bà Nhan.

"Không được…… Chị không thể tiêm…… Không thể.” Lúc đang định tiêm thì Nhan Tịch đột nhiên tỉnh lại, vùng vẫy phản kháng, hai mắt nhìn chằm chằm em trai.

"Có cách nào trị liệu vật lý không?” Nhan Húc Dương mở miệng hỏi, bà Nhan thấy Nhan Tịch như vậy, trong lòng càng nghi ngờ hơn.

"Cô ấy sốt cao, nếu để nghiêm trọng hơn nữa sẽ rất nguy hiểm, bây giờ làm trị liệu vật lí sợ rằng không kịp! Chẳng lẽ cô ấy mang thai?” Bác sĩ cau mày nói, cũng buồn bực, nếu quả thật cô mang thai, sao không nói trước cho bọn họ biết.

"Ông nói bậy! Ai mang thai? ! Tôi còn chưa lấy chồng mà!” Nhan Tịch sốt đến đỏ bừng cả mặt, nghe lời của bác sĩ, vội vàng phản bác, hét lớn, trái tim hốt hoảng mà đập loạn xạ.

"Đúng vậy, bác sĩ, lời này không thể nói bừa được.” Bà Nhan nói.

"Vậy thì mau mau tiêm! Sẽ hạ sốt rất nhanh!” Bác sĩ lại nói.

"Mẹ, con không sốt…… Thật sự không còn sốt nữa.” Nhan Tịch nghĩ hết cách để không bị tiêm, cô kéo tay mẹ, đặt lên trán mình, nói, ai ngờ lời vừa mới dứt, cô liền hôn mê bất tỉnh

***

Mồng một đầu năm, Lục Khải Chính đến nhà Lục Khải Lâm, thăm cô. Vừa tới nhà cô liền cô mới vừa nôn xong đang được Lăng Bắc Diệp đỡ ra ngoài, “Anh!” Lục Khải Lâm nhìn thấy anh trai, mừng rỡ kêu, sắc mặt hơi tái nhợt.

Lăng Bắc Diệp cũng cười cười, ý bảo Lục Khải Chính tùy tiện ngồi.

"Sắc mặt sao lại tái nhợt như vậy? Nôn nhiều lắm phải không?” Lục Khải Chính nhìn khuôn mặt trắng bệch của em gái, quan tâm nói.

"Nôn rất dữ, ăn cái gì là nôn cái đấy.” Lăng Bắc Diệp thở dài nói, vẻ mặt đau lòng, đỡ Lục Khải Lâm ngồi xuống ghế sofa, rồi đi rót nước cho cô, hết lòng chăm sóc cô.

"Cố chịu một tháng nữa là hết thôi. Haizz, sinh con thật không dễ dàng." Lục Khải Lâm sờ bụng của mình, nhìn anh trai, cười nói, cho dù khổ sở, trong lòng cô cũng hạnh phúc. Nhưng lòng Lục Khải Chính lại không được bình tĩnh như vậy, trong lòng lại nhớ tới người kia, cô có bị nghén không? Có mệt mỏi, khổ sở lắm không?

Rồi lại khinh thường bản thân đã lo lắng cho cô như vậy, cô kiên cường độc lập như thế chắc chắn sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, anh bị cô coi thường như vậy còn nhớ tới cô làm gì nữa.

Lục Khải Chính gật đầu, "Sang năm mới thì đừng đi làm nữa, ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt đi! Từ nhỏ cơ thể em đã yếu rồi.” Lục Khải Chính quan tâm nói, nghĩ mình sắp làm cậu rồi, trong lòng ít nhiều cũng có chút vui mừng.

“Anh! Anh đừng lo lắng cho em! Ngược lại là anh đấy, sao lại chia tay với Nhan Tịch? Không dễ dàng gì mới vượt qua được muôn vàn khó khăn, sao lại…...” Lục Khải Lâm nhận lấy chén nước Lăng Bắc Diệp đưa tới, bưng lên, nhìn Lục Khải Chính nói.

"Được rồi! Chuyện của anh, em khỏi phải bận tâm!” Lục Khải Chính nói xong, đứng lên đi ra cửa.

"Lão đại, tối nay tụ tập, đừng tới trễ. Mấy anh em hiếm khi mới được tụ tập cùng một chỗ!” Lăng Bắc Diệp hướng về phía bóng lưng Lục Khải Chính nói, Lục Khải Chính xoay người, gật đầu một cái, "Sẽ đến đúng giờ!” Nói xong liền rời đi.

Rạng sáng năm giờ Nhan Tịch hạ sốt, vì để đảm bảo an toàn cho đứa bé, Nhan Húc Dương không nhịn được đành nói ra, bà Nhan lúc ấy thiếu chút nữa té xỉu.

Khi Nhan Tịch tỉnh lại, nhìn sắc mặt của mẹ mình, cô biết, bị lộ rồi, cô vội vàng ngồi dậy, xuống giường, "Bụp bụp.” Quỳ trên mặt đất, "Con làm gì vậy?” Bà Nhan nói, không nhịn được cũng khóc nấc thành tiếng, sau đó, hai mẹ con ôm nhau khóc lên....

"Mẹ, con xin lỗi…… con sẽ lén sinh đứa bé ra, sẽ không để cho người ta biết được, mẹ đừng lo lắng.” Nhan Tịch gục đầu trên bả vai mẹ mình, khóc nói, kể từ ngày ba cô qua đời, đây là lần đầu tiên cô ôm mẹ mà khóc như vậy.

Bà Nhan cũng rơi lệ, không ngờ Nhan Tịch giấu diếm bà lâu như vậy, cái thai đã được ba tháng rồi....

"Con bé ngốc! Sao lại ngu ngốc như vậy chứ?"

"Mẹ, là con hồ đồ, con nhất thời hồ đồ! Đứa nhỏ này, là một sinh mệnh, con không nỡ bỏ…… Mẹ hãy cho con sinh nó ra…… Hu hu.” Bao nhiểu tủi hổ, uất ức trong lòng đều hóa thành nước mắt, không ngừng chảy ra, cô vừa khóc nấc vừa nói.

Thấy mẹ mình đau lòng như vậy, Nhan Tịch cũng tự trách mình. Nhất thời hồ đồ, đúng vậy, là nhất thời hồ đồ, yêu một người, quên mất hết lý trí, trách nhiệm, bất chấp tất cả.... Nhưng những điều này, ở trong mắt Lục Khải Chính, cô không hề yêu anh chút nào.

Anh không biết, với cá tính của Nhan Tịch, yêu một người xuất sắc như anh, cũng đã là phạm vào điều tối kỵ của cô rồi!

"A Di Đà Phật.... Sinh ra, chúng ta sẽ sinh ra! Mẹ cũng không phải là người nhẫn tâm…… Đừng khóc…… Ngoan, có mẹ chống đỡ cho con.” Bà Nhan đau lòng cho đứa con gái này, nghĩ tới cô vì cái này nhà mà hi sinh, yêu đương cũng không dám nói cho người nhà, mang thai lâu như vậy lại một mình yên lặng chịu đựng, lòng bà đau vô cùng. Lúc này, bà sao nỡ trách cứ cô chứ?

"Mẹ.” Nghe mẹ nói vậy, Nhan Tịch bình tĩnh lại, trong lòng rốt cuộc cũng được an ủi rất nhiều, lại khóc rống lên.

***

Cả đám người, ợ chồng Lăng Bắc Hàn, vợ chồng Lăng Bắc Diệp, Lăng Bắc Triệt, Quách Mạn, Cố Diệc Thần, Lăng Bắc Sam, Tôn Đại Phi tụ tập lại cùng một chỗ, vẫn ở khách sạn kia. Úc Tử Duyệt không muốn nhìn thấy Lục Khải Chính, sắc mặt vô cùng khó coi, cho dù Lục Khải Chính chủ động chào hỏi cô, cô cũng không thèm để ý!

Sắc mặt của Lăng Bắc Sam cũng khó coi, Cố Diệc Thần cũng không không nói với cô một câu nào, ngược lại Tôn Đại Phi vẫn nhạo báng Cố Diệc Thần, "A Thần, cậu đó chiếm được Bắc Sam rồi còn đi quyến rũ nữ tiếp viên hàng không, cậu có ý gì? Cẩn thận chị Sam thiến cậu đó!"

Lời của Tôn Đại Phi làm lòng Lăng Bắc Sam quặn thắt, mà Cố Diệc Thần chỉ nhàn nhạt cười cười, từ chối cho ý kiến, "Uống rượu của cậu đi!” Cố Diệc Thần vỗ đầu Tôn Đại Phi, cười nói.

"Cố Diệc Thần! Cậu dám bắt nạt em gái tôi, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!” Lúc này, Lăng Bắc Triệt mở miệng, cười như không cười nửa đùa nửa thật nói.

"Cạch.” Lúc này, Lăng Bắc Sam chợt đặt đũa xuống, "Tôi còn có hẹn, mọi người cứ từ từ ăn, xin lỗi!” Cô đứng lên, quét mắt nhìn đám người đang ngồi, nói. Nói xong, cầm túi xách lên, rời đi.
Nhấn Mở Bình Luận