Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Hiện tại đứa bé này phải gọi là "Lục Lộ" rồi bởi vì là con trai. Khóe miệng Lục Khải Chính cuối cùng cũng nhếch lên tạo thành đường cong ấm áp, chỉ cần cô còn sống thì đó chính là hạnh phúc. Anh càng hối hận trước kia đã không quan tâm tới cô, tại sao lại phải kiêu ngạo muốn cô lệ thuộc vào anh như vậy?

Coi như cô có lỗi thì anh nên hận cô tổn thương cô sao? Huống chi cô cũng có nỗi khổ tâm . Cô để tóc dài, liều chết mang thai con của anh còn đặt tên con là Lục Lộ.... Coi như cô nói không yêu anh, nhưng tình yêu không vụ lợi chỉ yêu trong im lặng này đã là điều lớn nhất cô dành cho anh rồi.

Có lẽ trải qua nỗi đau suýt chút nữa thì mất đi cô anh mới hiểu được vị trí của cô trong lòng anh, hiểu được những gì cô bỏ ra. Hôm nay chỉ cần cô còn sống thì chính là ân huệ mà ông trời đã ban cho anh. Hai người bọn họ đều trải qua một lần sống chết, cũng nên hiểu ra cái gì mới là quan trọng nhất.

Khi Nhan Tịch tỉnh lại thì đã là giữa trưa ngày thứ hai, cô yếu ớt đến nỗi mở mắt mà cũng cảm thấy khó khăn. Vừa mở mắt ra là nhìn thấy gương mặt tiều tụy nhưng chứa đầy sự dịu dàng của Lục Khải Chính. Anh cười dịu dàng với cô, cơn đau âm ỉ truyền đến từ bụng làm cô nhíu mày, "Lulu.....” Lulu đâu? Nó ở đâu? Có bình an không?

"Lục Lộ ở trong lồng kính, nó rất khỏe.....” Lục Khải Chính cúi người nhìn cô, dịu dàng nói.

Lục Lộ?

Là con trai.... Nhan Tịch nghe Lục Khải Chính đọc tên Lulu, tim đập nhanh nhìn anh vừa cảm động vừa chua xót, anh biết cái tên này là lấy trong lúc nói giỡn khi cô ở cùng một chỗ với anh, anh còn nhớ lúc đó cô nói nếu là con trai thì sẽ gọi là "Lục Lộ” còn con gái thì gọi là "Lục Lộ” con trai là thanh bốn(**), con gái là thanh nhẹ.

Mặc kệ là thanh bốn hay là thanh nhẹ đều giống như kêu heo con.

Phản ứng lại, cô không tự chủ được mà nhếch môi hớn hở vui mừng, nhìn vẻ mặt ôn hòa của Lục Khải Chính, trong đầu cũng hiện lời anh nói sẽ chết cùng cô.

Ngẫm lại vẫn thấy rung động và cảm động.

Cô cũng không có dũng khí cùng sống chết với anh, cô không thể bất chấp tất cả để yêu anh.... Nhan Tịch nhìn Lục Khải Chính chỉ nở nụ cười, mà gương mặt tuấn tú của anh lại cúi xuống hôn lên môi của cô, tim Nhan Tịch đập nhanh không ngờ anh sẽ....

Lục Khải Chính cũng không kìm nén được kích động trong lòng muốn hôn môi của cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô nứt của cô, mang theo nhu tình vô hạn.

Nụ hôn nhẹ nhàng giống như lông vũ đã an ủi trái tim của cô, mũi Nhan Tịch chua xót, nhưng rất nhanh anh đã buông cô ra. Nhan Tịch đỏ mắt nhìn anh nở nụ cười, "Em muốn nhìn Lục Lộ một chút.....” Nhan Tịch yếu ớt nói.

"Bây giờ em vẫn không thể xuống giường.....” Lục Khải Chính hạ giọng.

Lúc này Bà Nhan theo hộ lý đi vào, bác sĩ lại kiểm tra cho Nhan Tịch một lượt, "Tất cả đều bình thường, nhưng ăn uống phải chú ý, đợi đến khi thông hơi rồi thì có thể ăn chút thức ăn lỏng...."

Nghe nói cô bình thường Lục Khải Chính cũng an tâm, Nhan Tịch khẽ cười,"Con gái, thằng bé rất tốt nặng hai ký rưỡ, đang nằm trong lồng kính.....” Bà Nhan đi tới bên giường, ngồi xuống cầm tay của cô nói.

Nhan Tịch cười vui mừng, bây giờ thật sự rất muốn đi nhìn đứa nhỏ một chút, xem thử dáng vẻ của đứa bé sớm tối chung sống với cô trong tám tháng qua, cũng đau lòng vì bé phải sinh non, không biết trong tương lai sức khỏe có kém hơn những bạn nhỏ khác không....

"Có chỗ nào không thoải mái không? Nói cho mẹ biết! Có đói bụng không?” Bàn tay già nua đầy nếp nhăn của Bà Nhan nhẹ nhàng sờ trán của Nhan Tịch, bà nhìn cô hỏi.

Nhan Tịch lắc đầu, "Vết thương có hơi đau, mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi.....” Nhan Tịch quan tâm nói với mẹ, ngẫm lại thì mẹ cũng đã lo lắng cho cô cả đêm, không đành lòng nhìn mẹ đã hơn sáu mươi tuổi mà còn phải bận tâm vì cô.

"Mẹ không mệt, chờ con thông hơi xong thì mẹ đi làm cơm cho con.....” Bà Nhan kéo chăn giúp cô, lại nói thêm.

"Bác gái, bác nên đi nghỉ đi, để cháu chăm sóc cho cô ấy….” Lục Khải Chính tiến lên chân thành nhìn Bà Nhan nói. Rốt cuộc Bà Nhan cũng chịu nhìn thẳng vào anh một cái, "Không cần.....” Bà không khách khí nói, dù sao vẫn rất oán hận Lục Khải Chính dã nói chia tay với Nhan Tịch trong khi cô đang mang thai.

Bất kể là nguyên nhân gì, nếu anh ta là người có trách nhiệm thì đã không vứt bỏ Nhan Tịch! Mặc dù Nhan Tịch nói là lỗi của cô.

"Mẹ.....” Nhan Tịch thấy mẹ không chịu hòa nhã với Lục Khải Chính, cô khó xử gọi.

Bà Nhan thấy Nhan Tịch như vậy cũng không nói thêm gì, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

"Anh cũng đi nghỉ ngơi đi.... Lục Khải Chính, chúng ta nên tách thì tốt.....” Nhan Tịch nhìn Lục Khải Chính, nhỏ giọng nói. Anh ở chỗ này, người nhà họ Lục có đồng ý không? Không nên mang đến phiền toái gì nữa!

"Em sợ cái gì? Tạm thời vẫn chưa có ai dám động đến anh! Anh xin nghỉ để anh làm hết trách nhiệm của mình.....” Âm thanh vốn đang tức giận của Lục Khải Chính vì nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của cô mà dịu lại. Lúc cô mang thai, anh đã không thể chăm sóc cô, hiện tại nếu anh còn không chăm sóc cô và con vậy anh là loại người gì chứ!

Nhan Tịch hiểu ý của anh, cũng biết những lời ông cụ nói trong bức thư không phải là giả, bây giờ để anh làm hết trách nhiệm của mình thì chắc hẳn trong lòng anh sẽ dịu hơn một chút. Nhan Tịch âm thầm nghĩ, rốt cuộc cô vẫn cảm thấy có lỗi với anh .

Cô đã phụ sự cố gắng hai tháng anh đã liều mạng làm vì cô! Không chiến đấu cùng với anh mà ngược lại đã rút lui.

"Ừ.....” Nhan Tịch mở miệng, lúc này một loại khí đã được tống ra ngoài, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng cô vẫn đỏ mặt, quay đầu ra, "Lục Khải Chính, em…em thông hơi rồi!” Cô đỏ mặt nói.

Đầu tiên Lục Khải Chính sửng sốt một chút nhưng sau đó như nghĩ ra điều gì, anh hỏi cô, "Muốn ăn chút gì không? Anh lấy cho em.....” Lời của anh còn chưa nói hết thì Bà Nhan đã bưng hộp cơm tiến vào.

"Mẹ, con thông hơi rồi...” Nhan Tịch cười nói, chỉ thấy mẹ cũng cười vui vẻ, "Ăn chút cháo đi, mẹ đã hỏi rồi y tá nói có thể ăn được!.” Bà Nhan tranh thủ để hộp cơm xuống, cười nói với Nhan Tịch.

Đoán là bà đã xong. Lục Khải Chính liền vội vàng tiến lên cầm lấy hộp cơm đi tới bên giường bệnh của Nhan Tịch.

Bà Nhan đang muốn bưng hộp cơm lên, ai ngờ bị Lục Khải Chính cướp đi, bà cũng không ngăn cản, anh bưng hộp cơm ngồi xuống bên giường bệnh múc từng muỗng lên thổi, rối mới đua tới gần miệng Nhan Tịch. Nhan Tịch ngước mắt nhìn Lục Khải Chính, trong lòng ấm áp há miệng.

Bà Nhan âm thầm thở dài, lúc này nhìn một người đàn ông cường tráng như Lục Khải Chính dịu dàng đút từng muỗng cháo cho Nhan Tịch, bà lại cảm thấy anh rất biết chăm sóc người khác.... Bà lặng lẽ đi vào phòng nghỉ, để không gian lại cho hai người.

Được Lục Khải Chính chăm sóc như vậy Nhan Tịch thấy cảm động và ấm áp trong lòng, nhớ tỗi nỗi khổ mấy tháng nay phải chịu đựng thì chóp mũi chua xót, vẫn cảm thấy hơi tủi thân. Mặc dù những uất ức này là do cô tự tìm.

"Ăn thêm chút nữa đi!.” Đút không đến mười muỗng mà Nhan Tịch đã không muốn ăn, Lục Khải Chính bá đạo nói, Nhan Tịch vẫn lắc đầu, anh cũng không miễn cưỡng nữa.

Trong lòng Nhan Tịch vẫ còn nghĩ đến Lục Lộ, nhưng bây giờ cô thật sự không thể xuống giường, cho nên mới không có cách nào đi thăm bé. Bởi vì quá mệt mỏi nên thoáng cái cô đã ngủ say. Lục Khải Chính thấy cô ngủ thiếp đi, sửa lại chăn giúp cô, hôn trộm cô một cái rồi mới ra khỏi phòng bệnh.

"Lục thiếu, Lục lão gia và Lục phu nhân đều biết tiểu thư Nhan Tịch đã sinh.....” Lục Khải Chính vừa ra khỏi phòng bệnh thì một vệ sĩ nói với anh.

Lục Khải Chính nhíu mày, "Bọn họ có động tĩnh gì không?" .

"Trước mắt th!ì không nghe nói gì cả!”

"Tôi biết rồi, ở đây trông chừng tốt vào!.” Lục Khải Chính nói mà mặt không chút thay đổi, anh đi tới phòng đặt lồng kính, nhìn con trai nằm trong đó ngăn cách bởi tấm kính mà trong lòng rung động. Để tình trạng của Tiểu Lục Lộ được ổn định, bây giờ chỉ có để giữ ở trong lồng kính, cần sự chăm sóc tỉ mỉ của hộ lý, vì sợ bị lây nghiễm nên bình thường người lớn không thể vào thăm cu cậu.

Nhìn sinh mạng nhỏ bé từ xa suy nghĩ muốn chăm sóc bảo về mẹ con cô càng trở nên kiên định, anh cầm điện thoại di động chụp lại một tấm hình.

Buổi tối lúc Nhan Tịch tỉnh lại, Lục Khải Chính cho cô xem hình, Nhan Tịch cười vui mừng, thực sự hi vọng ngày mai đến sớm một chút để có thể xuống giường.

Đêm khuya Lục Khải Chính ghé vào bên giường của Nhan Tịch ngủ thiếp đi, nửa đêm Nhan Tịch tỉnh lại, xuyên qua ánh đèn hơi yếu, nhìn thấy Lục Khải Chính dựa vào bên giường ngủ, trong lòng chua xót khó chịu. Có chút đau lòng vì anh nhưng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Đưa tay nhẹ nhàng sờ hai má của anh, chạm vào da thịt ấm áp của anh, nhìn quầng thâm ở đáy mắt anh, chóp mũi chua xót....

Anh là người đàn ông rất tốt, đáng tiếc khoảng cách thân phận và địa vị của cô với anh quá lớn, người nhà của anh ngăn cản mà giờ lại liên quan đến cậu. Nếu như không liên quan đến cậu, chắc chắn cô sẽ lung lay.

***

Hôm sau Nhan Tịch đã ngồi được xe lăn, cô để Lục Khải Chính đẩy đến nhà kính, không thể đi vào chỉ có thể nhìn con trong cửa sổ, nhìn con bên trong lồng kính được hộ lý ôm lên lắc lắc bàn tay nhỏ bé với cô.

"Lulu——.” Nhan Tịch mở miệng, khàn giọng gọi, một bàn tay áp lên tấm thủy tinh, khóe miệng nhếch lên nụ cười trong mắt ẩm ướt.

"Lục Lộ.... là mẹ đây.... con nhất định rất nhớ mẹ.....” Nhan Tịch nhìn con trai bé nhỏ nghẹn ngào nói, giờ phút này nghẹn ngào là bởi vì cảm động. Cảm động vì sinh mạng bé nhỏ này đã kiên cường sống sót!

Lục Khải Chính đứng ở bên cạnh, lúc nghe thấy lời cô nói thì vô cùng lo lắng, anh không thể nói gì với con trai, chỉ biết nói từng câu xin lỗi với bé con ở trong lòng, xin con hãy tha thứ cho người cha vô trách nhiệm này!

***

Tiểu Lục Lộ khỏe mạnh hơn những đứa bé sinh non khác rất nhiều, khoảng thời gian ở trong lồng kính đã phát triển rất tốt, không tới một tháng đã được ra ngoài. Sức khỏe của Nhan Tịch cũng khôi phục rất tốt, cũng rất nhiều sữa, mỗi ngày đều cho Tiểu Lục Lộ bú no.

Sau khi Nhan Tịch sinh được hai tuần thì Lục Khải Chính trở về Thủ Đô, anh là phó cục trưởng Cục công an, không thể nào ở đó mãi. Nhưng mỗi ngày anh đều gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình của Lục Lộ.

Trong tháng, cô được chăm sóc rất tốt, ở trong bệnh viện ở bốn mươi lăm ngày mới xuất viện. Phòng mới chuyển vào là Lục Khải Chính mua, Nhan Tịch không có kiểu cách cự tuyệt. Mỗi lần tiến vào phòng trẻ tự anh bố trí, trong lòng rất ấm áp, vui mừng không ít.

Ngày ấy Úc Tử Duyệt ngàn dặm xa xôi dắt theo Tiểu Đằng Đằng đến thăm cô, Lăng Bắc Hàn cũng đi theo tới đây, nhìn thấy một nhà ba người bọn họ Nhan Tịch rất vui vẻ.

"Còn tưởng rằng chị sẽ sinh con gái để làm cô dâu nhỏ của Đằng Đằng nhà bọn em cơ!.” Úc Tử Duyệt ôm Tiểu Lục Lộ, Nhan Tịch ôm Tiểu Đằng Đằng, Úc Tử Duyệt cười giỡn nói.

Lăng Bắc Hàn nhìn cô, cưng chiều cười nói, "Làm huynh đệ cũng không tồi, giống anh với Lão Lục vậy!.” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, Nhan Tịch cũng cười, "Tiểu Đằng Đằng, con là anh trai phải bảo vệ em trai Lục Lộ nha...."

"Dạ.....” Tiểu Đằng Đằng đã hơn một tuổi biết ê a nói chuyện rồi, cũng biết đi rồi, cậu nhóc được Nhan Tịch ôm vào trong ngực, tròng mắt đen tròn vo nhìn Nhan Tịch phát ra âm tiết rất chính xác.

"Chụt.... Đằng Đằng biết nghe lời ghê!.” Nhan Tịch nghe Tiểu Đằng Đằng nói chuyện tình thương của người mẹ tràn lan , vui mừng hôn một cái trên gương mặt non nớt của bé, nếu như hiện tại Tiểu Lục Lộ biết nói biết đi rồi thì tốt biết bao!

Nhìn Nhan Tịch vui vẻ như vậy, Úc Tử Duyệt cũng an tâm, Tiểu Đằng Đằng từ trong ngực Nhan Tịch giùng giằng đòi xuống rồi chạy thật nhanh vào trong ngực ba, sau đó ê ẩm nhìn mẹ nghĩ thầm, tại sao mẹ lại ôm đứa bé khác trong lòng chứ?

Úc Tử Duyệt dĩ nhiên hiểu ý của con trai bảo bối, "Nếu sau này Đằng Đằng không nghe lời thì mẹ sẽ không cần Đằng Đằng nữa, có em trai Lục Lộ...." .

"Không!.” Tiểu Đằng Đằng nhìn mẹ, lớn tiếng phản bác, âm thanh trong trẻo nói ra chữ không.

"Vậy Đằng Đằng có nghe lời của mẹ không?.” Úc Tử Duyệt lại hỏi.

"Nghe! Ma mi.... ôm.... ôm.....” Mặc áo vest ngắn quần soóc đẹp trai còn đi giày nhỏ màu đen, Tiểu Đằng Đằng chạy tới bên cạnh mẹ, liếc nhìn đứa nhỏ đang chiếm lấy mẹ nằm trong ngực cô, lại nhìn mẹ nói.

Úc Tử Duyệt cưng chiều cười lắc đầu, đưa Tiểu Lục Lộ cho Nhan Tịch, Nhan Tịch cũng cười, nhìn bọn họ một nà ba người hạnh phúc vui vẻ, cô vẫn hâm mộ. Nhưng chỉ là hâm mộ mà thôi....

"Lão Lục đã nói với anh chuyện của hai người, em đừng lo lắng đến an nguy của người nhà, bọn họ đã được người của Lão Lục và anh bảo vệ, sẽ không ai dám động đến! Về phần em và Lão Lục, Lão Lục vẫn một mực chống lại người trong nhà hy vọng thời gian có thể thay đổi sự kiên trì của bọn họ! Em phải có lòng tin với Lão Lục!.” Trước khi đi, Lăng Bắc Hàn nói với Nhan Tịch.

Anh hiểu nỗi khổ của Lục Khải Chính, quan hệ của Lục Khải Chính và Nhan Tịch không giống với quan hệ giữa anh với Úc Tử Duyệt, thật ra nhà họ Lăng cũng có thế lực nhưng Úc Tử Duyệt sinh ra ở gia đình quền thế, cũng là người con dâu mà người nhà anh đã chọn lúc đầu nên tự nhiên....

Mà Nhan Tịch là một người bình thường, nhà họ Lục chắc chắn sẽ không dễ dàng cho cô vào cửa, huống chi sau lưng còn có mối quan hệ phức tạp kia.

"Ừ, Trung tá Lăng, em biết! Hiện tại em không mong sống chung với anh ấy mà chỉ mong tất cả mọi người đều bình an! Như vậy là đủ rồi, anh giúp em khuyên anh ấy không nên liều mạng như vậy.....” Nhan Tịch nói với Lăng Bắc Hàn, nửa câu sau cũng biểu hiện sự quan tâm của cô với Lục Khải Chính.

Lăng Bắc Hàn hiểu rõ.

Dường như Lục Khải Chính rất bận, nhưng dù có bận rộn hơn nữa anh cũng gọi điện cho cô mỗi ngày, Nhan Tịch cảm thấy hai người cứ nhìn nhau mà không gặp nhau như vậy cũng tốt, trong lòng có nhau quan tâm đến nhau là đủ rồi. Anh nói không lấy vợ, cô cũng không muốn lập gia đình. Chỉ là uất ức cho Lục Lộ phải mang tiếng là con riêng.

Người nhà họ Lục thấy Lục Khải Chính vẫn bận rộn với công việc giống như trước kia, anh cũng không kết hôn với Nhan Tịch nên cũng không quản anh, cũng không dám bảo anh đi xem mắt, chỉ sợ nếu ép anh nóng nảy anh sẽ thật sự tạo phản....

"Lục Lộ, chúng ta đi về nhà.....” Nhan Tịch đẩy xe em bé, rẽ về phía tiểu khu mỉm cười nói, lúc xoay người không ngờ lại nhìn thấy Lục Khải Chính đã ba tháng không gặp, anh mặc áo khoác màu đen đứng đó, thân hình vẫn cao lớn rắn rỏi.

"Lục Lộ.... nhìn xem ai tới kìa.....” Nhan Tịch cười nói, đẩy xe đi về phía anh....

(**) Trong tiếng trung có bốn thanh điệu chính, ngoài ra còn có một thanh nhẹ

- Thanh 1 (âm bình) độ cao 55 , ký hiệu “—”. Khi đọc cao và ngắn hơn thanh không trong tiếng Việt.

- Thanh 2 (dương bình) độ cao 35, ký hiệu “∕”. Đọc giống dấu “sắc” của tiếng Việt.

- Thanh 3 ( thướng thanh) độ cao 214. Đọc giống dấu “hỏi” trong tiếng Việt.

- Thanh 4 (khứ thanh) độ cao 51, ký hiệu “﹨”. Thanh này không có trong tiếng Việt, đây cũng là thanh điệu khó đọc nhất đối với những bạn mới học tiếng Trung.

Thanh nhẹ: đọc vừa ngắn, vừa nhẹ, khi ghi ký hiệu gì trên âm tiết khi chú phiên âm. Ví du: Māma
Nhấn Mở Bình Luận