Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Cố Diệc Thần trở lại nhà của bọn họ, vừa mới mở cửa, chạm vào căn phòng đầy bụi bẩn, ho sặc mấy tiếng, sặc đến cổ họng cũng cảm thấy khó chịu. Anh ho nhẹ mấy tiếng, nhấc chân đi vào. Cởi quân trang ra, thay chiếc quần cộc, bắt đầu quét dọn.

Sau khi quét dọn trong ngoài nhà cửa, đã là buổi chiều, nhìn phòng ốc khôi phục lại vẻ sạch sẽ gọn gàng, cảnh vật bên trong cũng quay về như trước kia. Căn phòng bọn họ đã mua nhiều năm trước, vô luận là phong cách lắp đặt thiết bị, hay cách bày biện, đều là do anh tự thiết kế mua về.

Là phong cách cô thích. Đơn giản, thoải mái, mới mẻ.

Anh ngồi xuống ghế salon, đốt điếu thuốc, yên tĩnh hút, buổi chiều cô sẽ về một chút, anh ra sân bay đón cô. Cảm giác giống như là bạn bè lâu năm gặp lại, cô vẫn ở trong lòng anh, không tới gần, không nhớ nhung, quan sát từ đằng xa.

Đã từng, anh cho rằng yêu một người, không phải chưa từng nghĩ đến phải ôm người đó vào trong ngực mới là yêu.

Hiện tại, cũng không cho là như vậy, thật ra thì buông tay cũng coi là một loại tình yêu.

Hút xong một điếu thuốc, anh nhấn tắt tàn thuốc, đi vọt vào tắm, tắm rửa sạch sẽ và thay bộ quần áo mới, ra cửa. Chạy thẳng tới sân bay không ngừng tăng tốc.

Vừa đến sân bay thì đã thấy chuyến bay từ Châu Úc về Thủ Đô còn mười lăm phút nữa mới hạ cánh, anh đang lẳng lặng đợi chờ. Trong đầu khẽ tưởng tượng ra dáng vẻ của cô, rất xa xôi lại rất rõ ràng. Năm đó cô đi du học trở về, anh cũng đứng ở đây nhìn cô ra, chỉ là cô không biết mà thôi.

Chuyện cô không biết còn rất nhiều, bỏ ra vài chục năm, có thẳng thắng, có yên lặng, hồi tưởng lại mấy chuyện trước kia anh đã từng làm, anh vẫn không hối hận. Bởi vì những thứ kia là tình yêu, dù bị cô tức giận đuổi đi cũng không sao, yêu là không có tôn nghiêm, yêu là mù quáng.

Loa thông báo của sân bay truyền đến thông tin chuyến bay của cô hạ cánh, Cố Diệc Thần định thần nhìn lại.

"Nói cho cậu biết đừng có đi theo tôi! Chồng tôi đang ở bên ngoài!” Lăng Bắc Sam tức giận nhìn chằm chằm cái người Lý Tuấn Thái đó, làm sao cô cũng không ngờ đến thế nhưng cậu ta lại chạy đến Trung Quốc cùng với cô! Sau khi lên máy bay mới phát hiện!

"Tôi không có đi cùng cậu” Lý Tuấn Thái mạnh mẽ nói, Lăng Bắc Sam bất đắc dĩ không quan tâm cậu ta, tiếp tục đi về phía trước, nghĩ tới Cố Diệc Thần đang ở bên ngoài, lòng của cô rung động.

Lý Tuấn Thái còn đi theo cô, lúc đi đến gần bên cô, Lăng Bắc Sam chứng kiến tới bóng dáng của Cố Diệc Thần thì trong lòng hạ quyết tâm, bước nhanh đến phía trước, "Ông xã!” Cô kích động hô, lớn tiếng nói, mới ý thức tới cổ họng có nhiều hơn buồn bực và nghẹn ngào.

Cố Diệc Thần hơi kinh ngạc, hoàn hồn thì cánh tay đã bị cô choàng lấy, đồng thời anh cũng nhìn thấy cái người Lý Tuấn Thái đó, là một người đàn ông Hàn Quốc vô cùng anh tuấn, giống như các diễn viên nam trong phim thần tượng.

Chỉ là trên gương mặt của người đàn ông kia lộ ra chút mất mát chút bi thương, bộ dáng kia thoạt nhìn rất làm người ta rất đồng cảm, cũng làm anh nhớ lại mình trước kia.

"Ông xã, chúng ta về nhà đi!” Lăng Bắc Sam lén lén nháy mắt với Cố Diệc Thần, lớn tiếng nói, gương mặt ngọt ngào và hạnh phúc, những thứ ngọt ngào và hạnh phúc vào thời khắc này cũng không phải là ngụy trang, qua ba tháng xa anh cô vốn đã cảm thấy mình bình tĩnh hơn nhiều, hiện tại trái tim lại nhảy lên phải hết sức lợi hại.

"Cậu ta là ai?” Cố Diệc Thần dắt môi, nhìn Lý Tuấn Thái đứng ngây ngốc bên cạnh, hỏi.

Lăng Bắc Sam ôm cánh tay của anh thật chặt, trái tim ấm áp, "Cậu ấy là bạn cùng học viện với em, tới Thủ Đô này để chơi. Lý Tuấn Thái, cậu tự mình đi đến khách sạn đi, tôi theo chồng tôi về nhà, chúc cậu có cuộc khám phá thủ đô vui vẻ!” Lăng Bắc Sam lớn tiếng nói, ngay sau đó, lôi kéo Cố Diệc Thần đi.

"Nhìn ra được thằng ngốc kia rất thích cô, nhanh như thế đã có người thích rồi, chị Sam thật lợi hại!” Ra khỏi sân bay, Cố Diệc Thần nói lời trêu gheo Lăng Bắc Sam.

"Có phải anh đang ghen không?" Lăng Bắc Sam không có buông cánh tay của anh ra, nhìn anh chằm chằm, hỏi. Nếu thật là ghen thì tốt biết bao nhiêu? Nhưng Cố Diệc Thần lại cười cười, "Không phải. Cái người Lý Tuấn Thái thật đơn giản, rất tốt với cô”

Lời của anh, làm lòng Lăng Bắc Sam như đang bị rút ra, không ngờ anh lại không câu chấp như thế, còn nói cô rất xứng với Lý Tuấn Thái nữa

"Chúng ta không xứng sao?” cô hỏi tiếp.

"Giống với bộ phim Hàn Quốc tôi đã xem, hình như tựa đề là ‘Bạn gái tôi thật dã man’.” Cố Diệc Thần sờ sờ cằm, cười nói. Lăng Bắc Sam nhìn anh chằm chằm, bắt cánh tay anh lại, sau đó nặng nề hung hăng cắn mu bàn tay anh, anh nói cô dã man, cô sẽ dã man cho anh thấy!

Nhưng, càng muốn làm dã man bạn gái anh.

Khi còn bé, trong mắt người ngoài, cô chính là bạn gái dã man của anh, nhưng cô cũng không thừa nhận. Ai là bạn gái dã man của tên ngu ngốc kia chứ, làm sao cô lại là cô gái dã man, không thương anh còn ghét bỏ anh từ nhỏ....

"A” Cố Diệc Thần nghiến răng, cau mày, hít khí lạnh. Lúc này Lăng Bắc Sam mới buông tay của anh ra, trên mu bàn tay của anh hiện lên dấu răng đỏ ửng của cô

"Lăng Bắc Sam! Cô là chó sao?” Cố Diệc Thần tức giận nói, đang muốn níu lấy tóc của cô, cô né tránh, "Em mà là chó sao! Cố Diệc Thần, anh thật khốn kiếp!” Cô trừng mắt nhìn anh, tức giận quát.

Dám nói cô và Lý Tuấn Thái xứng đôi rốt cuộc anh có yêu cô thật sự hay không? Nhưng cô không tin, vài chục năm, anh nhịn cô rất nhiều rồi, làm sao lại không nhịn được nữa? Có một tuần nhưng cô lại muốn rất nhiều, còn chưa cam tâm buông tay anh như thế.

Lăng Bắc Sam cô thật vất vả mới yêu một người, chẳng lẽ cứ rời khỏi anh như thế sao?

Lần này, đổi lại là cô đuổi theo anh, có phải sẽ nhận được một kết cuộc đẹp hơn hay không?

Cô nhìn chiếc xe Wrangler màu đen anh chạy đi, Cố Diệc Thần giúp cô để gương hành lý lên xe, mơ hồ hiểu tại sao cô mắng anh.

Mở khóa xe ra, Lăng Bắc Sam kéo tay lái ghế phụ, nhảy lên xe. Sau khi Cố Diệc Thần nhét gương hành lý của cô vào cóp rồi lên xe. Vừa mới lên xe, chỉ thấy Lăng Bắc Sam đã đeo kính của anh, trong miệng còn nhai kẹo sum gum.

Cố Diệc Thần đưa tay, lấy mắt kính xuống rồi đeo lên cho mình, nhìn bộ dáng này của cô, ngược lại thấy trẻ ra nhiều hơn.

"Em đói rồi, em muốn đi ăn vặt!” Lăng Bắc Sam lớn tiếng nói, giọng nói như vậy rõ ràng không giống như trước kia, Cố Diệc Thần hơi kinh ngạc, thật ra thì, thái độ của cô ngày hôm nay đã thay đổi rất nhiều, nếu không sẽ không bảo anh nhất định đến sân bay đón cô.

"Cài dây an toàn vào đi!” Cố Diệc Thần giống dạy dỗ một đứa bé vậy, lên tiếng chỉ bảo cô.

"Ồ!” Lúc này Lăng Bắc Sam mới phản ứng được, tự nịt dây an toàn cho mình, sau đó lại đưa mắt nhìn Cố Diệc Thần đang ngồi bên cạnh. Hôm nay anh mặc màu mặt một bộ quần áo màu rỉ sét, đeo kính đen, tóc còn cắt ngắn, trên người có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

"Người nhà anh biết không?" Hồi lâu sau, Lăng Bắc Sam đánh vỡ sự yên lặng, mở miệng hỏi về vấn đề gia đình.

Cô chỉ biết, sau khi bà biết cô và anh ly hôn liền đồ bệnh, suy nghĩ một chút cõi lòng đã cả thấy cực kì áy náy, nhìn đi, cô đã hại bao nhiêu người rồi?

Cố Diệc Thần hiểu ý của cô, gật đầu một cái, "Đều biết, ông nội của tôi phản ứng rất kích động.” Cố Diệc Thần nói.

"Thân thể ông có khỏe không?" Lăng Bắc Sam khẩn trương hỏi, nhớ tới ông cụ, trong lòng không ngừng tự trách. Những người lớn trong nhà bọn họ không bao giờ hy vọng con cháu của mình ly hôn, nhất là những gia đình quân nhân như vậy.

"Tốt rồi! Theo chân bọn họ khai thông tư tưởng thôi.” Cố Diệc Thần vừa lái xe vừa nói, trong lòng Lăng Bắc Sam chợt lạnh, không ngờ anh lại quyết tâm như thế! Chỉ là, trong lòng cô cũng đã có tính toán của mình, không tranh thủ thời gian một lần cô sẽ không cam lòng.

Bỏ ra, dù không nhận được hồi đáp cũng không cảm thấy nuối tiếc.

Nhìn gò má Cố Diệc Thần, cô âm thầm nghĩ. Anh nói anh đã tuyệt vọng với cô rồi, không thương, cô phải biểu hiện thật chủ động, có thể lại có được tình yêu của anh một lần nữa hay không? Trước, bởi vì chuyện hình ảnh khỏa thân kia, bởi vì chính mình mù quáng lại tự cao tự đại, rơi vào chuyện mất công ty. Rồi cô quá tự ti, cảm giác mình không xứng với Cố Diệc Thần, nhưng trải qua ba tháng thử tự thay đổi bản thân, cô ấy là tự ti trong lòng đã mất đi.

Cô - Lăng Bắc Sam, cho tới bây giờ mày không chịu thua dễ dàng như thế

Xuống máy bay là đường cao tốc, Cố Diệc Thần mang cô trở về nội thành, cô muốn ăn đồ ăn vặt, anh đưa cô đi.

***

"Ăn ngon!” Ăn tàu hủ, ăn một chén canh, Lăng Bắc Sam thõa mãn nói.

"Không phải trước kia cô bảo không thích, nói những chỗ này rất bẩn sao” Cố Diệc Thần nhỏ giọng hỏi.

Sắc mặt Lăng Bắc Sam hơi cưng cứng, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, "Em nói như thế hồi nào?” có chút không nhận ra rồi, trước kia rõ ràng rất ưa thích những món ăn trong các cửa hàng nhỏ này nhưng vẫn không chịu thừa nhận, cũng bởi vì tiệm này trong hẻm nhỏ không thu hút khác. Cảm thấy tới chỗ ăn cơm thật là mất mặt.

Cố Diệc Thần cười cười, biết hiện tại cô đang ngại gì rồi, "Tôi nhận lỗi”

Lăng Bắc Sam cũng cười cười, "Khi đó thật đúng là không hiểu chuyện, rõ ràng là rất thích, cũng không thừa nhận” Lăng Bắc Sam nhìn chén tàu hủ rồi khẳng định, chóp mũi ê ẩm, giống như đối đãi với Cố Diệc Thần vậy, rõ ràng để ý, nhưng bên ngoài lại cứ ghét bỏ anh.

"Hiểu rõ chỗ sai là tốt rồi.” Cố Diệc Thần nghe ra một tầng ý nghĩa khác trong câu nói của cô nên nói thẳng.

Chỉ cảm thấy bây giờ cô trở nên thật tốt, vẫn rất tự tin nhưng không phải kiêu ngạo, tự cho là đúng.

"Này, những điều đã bỏ qua có thể cứu vãn hay không?". Lăng Bắc Sam hỏi lại, yên lặng nhìn anh. Hiểu ý của cô, chân mày Cố Diệc Thần nhíu lại, "Cô hỏi tôi sao?” anh trực tiếp hỏi.

Trong lòng Lăng Bắc Sam lật khuấy, "Thôi đừng nói nữa” sợ nghe được đáp án thất vọng, cũng không muốn đau lòng, cô nói.

Cố Diệc Thần cũng không nói thêm gì, sau đó hai người rời đi, Lăng Bắc Sam trước phải về trụ sở quân đội để thăm mọi người nhà họ Lăng, Cố Diệc Thần đi cùng với cô.

"Một hồi nên nói như thế nào để làm cho mọi người dễ chịu chút được không?” Lăng Bắc Sam lo âu hỏi, nói ra sự thật, nghe nói thiếu chút nữa ông cụ đã ngất, nếu như kích động nữa có thể sẽ bị chảy máu não.

"Cứ giải thích cho tốt, mọi người sẽ hiểu.” Cố Diệc Thần lại nói.

"Em mặc kể, em sẽ không để cho bà nội bệnh thêm nữa, nếu không em sẽ không tha cho anh” Lăng Bắc Sam bá đạo nói, rõ ràng là không muốn đem chuyện ly hôn với anh ra nói rồi làm cho mọi người lo lắng.

"Vậy cô định nói như thế nào?” Cố Diệc Thần lấy mắt kính xuống, nhìn cô, trầm giọng hỏi.

Lăng Bắc Sam kinh ngạc mà nhìn anh, lầm bầm mở miệng, "Này, có thể nói không ly hôn không?" từng câu từng chữ, bận tâm hỏi.

Trong buồng xe, không khí trở nên yên lặng, hai người đều lo lắng, xe vẫn chạy về phía trước....
Nhấn Mở Bình Luận