Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Anh thao thao bất tuyệt khai báo rất nhiều, không phải là không yên lòng cô ở nhà một mình thôi. Lăng Bắc Sam rất nghe lời "Đừng nói ahhh... Em cũng không phải là một đưa bé! Anh phải đồng ý với em, khi nào anh bớt bận phải để cho em đến bộ đội thăm anh!” Lăng Bắc Sam vùi mình trong ngực anh, làm nũng nói

Cố Diệc Thần hài lòng cười cười, đưa tay ôm chặt lấy cô.

Lăng Bắc Sam dần dần ngủ thiếp đi, anh nhìn dáng vẻ của cô khi ngủ say, đặt một nụ hôn lên trán của cô, mới an tâm ngủ.

Lăng Bắc Sam cố ý muốn đưa anh đi bộ đội, Cố Diệc Thần không chịu, hai người tranh chấp thật lâu, "Cố Diệc Thần! Phải nghe em! Đừng nghĩ là hiện tại em dịu dàng với anh thì anh không thèm cho em chút mặt mũi!” Lăng Bắc Sam hung dữ rống lên, khuôn mặt bất mãn.

"Chỉ là anh sợ em mệt mỏi mà thôi, đường xa như thế!” Rốt cuộc Cố Diệc Thần đã nói ra lời trong lòng, cõi lòng Lăng Bắc Sam ấm áp không dứt, "Em cũng không phải là một cô gái yết ớt nhiều bệnh, hơn nữa cũng không phải là em lái xe, mệt mỏi cái gì.... em muốn tiễn anh!” cô nói xong lập tức nhảy lên xe, Cố Diệc Thần bất đắc dĩ lên xe theo.

Sau khi lên xe, cô vội vã làm ổ trong ngực anh, ngồi ở bên cạnh anh. Ngón tay lưu luyến sờ trên đùi của anh, "Cái người Trung tá Cố này đang tính toán đời này sẽ ở trong quân đội mãi sao?” Lăng Bắc Sam dịu dàng hỏi, cô biết, lấy năng lực của Cố Diệc Thần, giải ngũ buôn bán nhất định sẽ làm ra một sự nghiệp lẫy lừng, nhưng hiểu anh yêu thích quân đội hơn.

"Ý của em là muốn anh giải ngũ sao?” Cố Diệc Thần nâng mặt của cô lên, hỏi.

"Cũng không phải thế, chỉ hỏi một chút suy nghĩ trong lòng anh, biết anh thích bộ đội mà!” Lăng Bắc Sam vội vàng nói, trước kia ở trong mắt cô chàng trai nhỏ Cố Diệc Thần chẳng có gì, hiện tại rõ ràng cho thấy anh là một nhân tài của quốc gia, người đàn ông được mọi người tôn trọng. Có uy lực hơn người nên cô hoàn toàn ủng hộ anh.

"Em có thể hiểu là được rồi! Thừa dịp còn trẻ, ở bộ đội phấn đấu nhiều thêm mấy năm....” Cố Diệc Thần trầm giọng nói, làm một binh lính, suy nghĩ về tình yêu người lính cũng không có biến mất, thân là một quân nhân anh vô cùng tự hào.

"Đừng tự làm khổ mình.... nhàm chán thì tìm Úc Tử Duyệt, đi chơi với họ....” Cố Diệc Thần sờ mặt của cô, cười nói.

Lăng Bắc Sam gật đầu một cái, " Duyệt Duyệt người ta mới hai mươi ba tuổi cũng có thể có tư tưởng giác ngộ cao như thế, em đây đã gần ba mươi, khẳng định cũng có thể. Anh an tâm phấn đấu đi....” Lăng Bắc Sam chịu đựng sự đau xót trong lòng, cố làm ra vẻ thoải mái nói. Cô cảm giác mình yêu Cố Diệc Thần, từ khi bắt đầu đoạn hôn nhân này đã hy vọng ngày ngày có thể ở bên cạnh anh, nhưng cũng không thể ích kỷ.

Người lính là cái gì, người lình là người được quốc gia và người dân bồi dưỡng để họ ra sức bảo vệ quốc gia, bọn họ thuộc về quốc gia và người dân, bây giờ Cố Diệc Thần không là của một mình Lăng Bắc Sam cô. Tư tưởng của cô sẽ vì anh mà giữ gìn đoạn tình cảm này, mới có thể trở thành một người vợ thật sự.

Cô như thế sao có thể làm cho anh không yêu chứ? Cố Diệc Thần cảm kích hôn cô một cái. Cô gắt giọng"Ghét!”, khóe mắt hơi liếc nhìn tài xế, xấu hổ đem mặt mình vùi vào trong ngực của anh, bộ dáng này của cô khiến cho Cố Diệc Thần bật cười

Mắt thấy cách quân đội của anh chỗ ở càng ngày càng gần, trong lòng Lăng Bắc Sam không muốn buông bỏ, tình yêu càng lúc càng sâu đậm cũng không dám biểu hiện ra, sợ anh lo lắng, nhớ thương.

Cô đưa anh xuống xe, đối mặt với anh, nhón chân giúp anh sửa cái cà vạt méo sẹo, anh né tránh để tự mình sửa lại, Lăng Bắc Sam tức giận trừng mắt liếc anh một cái, "Con đường lớn phía trước, không được vì anh mà làm ảnh hưởng!” Cố Diệc Thần nghiêm trang nói, đứng thẳng nhìn cô.

Lăng Bắc Sam liếc anh một cái nữa, "Lần sau về nhà, anh phải nghe theo em tất cả!” cô trừng mắt nói với anh.

"Được, em có bất mãn gì, lần sau anh về nhà, mặc cho em phát tiết được chứ Trở về thôi....” Cố Diệc Thần nhìn cô, cười nói. Nghe lời của anh, cô hi vọng sẽ qua tháng sau ngay lập tức....

"Anh vào trước đi, em muốn nhìn anh đi vào trong....” Lăng Bắc Sam lại nói, trong lòng không ngừng ghen tuông, rất muốn tiến lên ôm lấy anh, lại sợ anh hưởng đến tâm tình anh. Cố Diệc Thần biết cô là người có tính cách bướng bỉnh, thỏa hiệp, nhìn cô một cái thật lâu rồi xoay người đi vào.

Lăng Bắc Sam nhìn bóng dáng cao ráo rắn rỏi của anh trong quân phục màu xanh, trong lòng càng khó chịu hơn. Khi anh đã cách một khoảng khá xa, xoay người lại phất tay với cô....

Tầm mắt trở nên mơ hồ, cô nhìn thấy anh đi đến cửa quân đội, chiến sĩ đứng gác tiến lên chào anh, anh chào lại theo tư thế hành quân, sau đó bước vào cửa chính, không quay đầu lại, bóng dáng của anh biến mất, cô mới xoay vào trong xe.

Cô quay lại công ty làm việc, làm một thư ký cho cậu, bắt đầu lại lần nữa, cố gắng học tập. Một kẻ quản lý không chỉ có phải có năng lực, còn phải có tầm nhìn xa, quan hệ tốt mới có thể xử lý được hết tất cả các nghiệp vụ liên quan. Lăng Bắc Sam từ từ học những thứ này, mỗi ngày trôi qua cũng rất vui vẻ.

Thứ bảy sẽ đi đến chỗ tập thể hình quen thuộc của Cố Diệc Thần, xế chiều đi làm đẹp, Chủ nhật sẽ đi về nhà chồng hoặc về nhà mẹ đẻ. Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi lôi kéo Úc Tử Duyệt, Quách Mạn, Nhan Tịch, Lục Khải Lâm đi dạo phố, uống trà.

"Bọn này làm lính, chẳng khác nào người lãnh đạo cấp quốc gia cả? Anh cả này, anh Dạ này, Cố Diệc Thần cũng thế!” Trong quán trà, Lăng Bắc Sam giải tỏa oán hận trong lòng với Úc Tử Duyệt và Nhan Tịch

Úc Tử Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Nhan Tịch vẫn viết tiểu thuyết, cầm chiếc lap top nhỏ liên tục gõ gõ.

"Bởi vì bọn họ đều có kinh nghiệm của người lính chứ sao.” Nhan Tịch mở miệng nói, không thèm ngẩng đầu lên.

"Bắc Sam, thế nào, lại nhớ Tiểu Cố à? Có phải chưa thích ứng được với việc làm vợ của một người lính hay không? Có phải hiện tại ước gì Cố Diệc Thần giải ngũ hay không, ngày ngày ở nhà với em?” Úc Tử Duyệt hóng tin tức, lên tiếng hỏi, thân là người từng trải làm sao lại không hiểu suy nghĩ của Lăng Bắc Sam.

"Ai.... không dám.... chỉ có thể thỏa hiệp.... em muốn để cho anh giải ngũ, không phải là không có tư tưởng giác ngộ sao?” Lăng Bắc Sam nhún nhún vai nói. Úc Tử Duyệt cười cười, "Em giác ngộ như thế cũng rất nhanh còn nhanh hơn cả chị đó. Từ khi bắt đầu chị đã không thể lý giải được Lăng Bắc Hàn, ước gì anh nhanh chóng giải ngũ, ngày ngày ở nhà coi chừng chị. Hiện tại thế nào, sớm quen thuộc....” Úc Tử Duyệt nói, nhấp một hớp trà Long Tĩnh.

"Em xem anh cả tốt hơn Cố Diệc Thần nhiều, các người không biết, anh ta là một tên lính đặc biệt biến thái, rất ít gọi điện thoại về .” Lăng Bắc Sam cơ hồ vỗ bàn nói, nghe nghe đến lính đặc biệt, mắt Nhan Tịch sáng rực lên, nghiêng tai lắng nghe Lăng Bắc Sam thẳng thắn nói.

Vừa nghe vừa ghi chép, vì tìm tư liệu sống cho quyển tiểu thuyết của mình.

"Nói tóm lại, chúng ta là những người vợ của lính khổ nhất, chẳng qua chị cũng may, sau khi có con trai cũng không có cảm giác xa rời tên khốn Lăng Bắc Hàn kia.” Úc Tử Duyệt nói, Lăng Bắc Sam nở ra nụ cười xấu xa, "Lời này của chị nếu để cho anh cả nghe được, tin rằng anh ấy sẽ xé một lớp da của chị!" .

"Đi! Người nào sợ anh ta? Chị đã có con trai bảo bọc rồi! Bắc Sam, em cũng đã trưởng thành rồi, cũng nên có một đứa con đi.” Úc Tử Duyệt nhìn ra tâm tư của Lăng Bắc Sam, hiểu trong lòng cô là hết sức nhớ nhung Cố Diệc Thần .

"Em cũng nghĩ thế như! Trời mới biết em suy nghĩ nhiều như thế nào, cũng không biết lúc nào thì có thể mang bầu....” Lăng Bắc Sam kích động nói.

"Nói không chừng hiện tại đã có, em hãy quan sát kỹ chu kỳ sinh lý của mình.” Nhan Tịch nhắc nhở.

"Đúng! Bình thường cái đó một tuần lễ không có tới, thì có thể là mang thai rồi.” Úc Tử Duyệt lại nói, Lăng Bắc Sam ngẩn người, "A....” đột nhiên thét chói tai, rồi vội vàng che miệng.

"Sao thế?” hai cô gái đồng thanh hỏi.

"Năm ngày cũng coi như một tuần sao? Em… cái đó năm ngày còn chưa tới, em còn tưởng mình bị bệnh phụ khoa, vừa định ngày mai đi kiểm tra....” Lăng Bắc Sam kích động nói, có thể có bầu thật rồi sao, nhớ tới lúc Cố Diệc Thần ở nhà, hai người làm mãnh liệt như vậy....

"Này đợi thêm mấy ngày nữa xem, trước đừng kích động....” Úc Tử Duyệt vội vàng nói.

Làm sao Lăng Bắc Sam lại không kích động cơ chứ, ước gì có thể đến bệnh viện kiểm tra ngay bây giờ, nhưng Úc Tử Duyệt nói, hiện tại kiểm tra không ra cái gì đâu. Ngày đó cô đã đi mua que thử thai, về đến nhà kiểm tra, hai vạch hiện lên rất mơ hồ.

Buổi tối Cố Diệc Thần gọi điện thoại, trước tiên cô không dám nói, sợ đến lúc đó sẽ không vui, nhưng trong lòng lại hết sức kích động.

"Em làm sao thế? Nên nói em không có trái tim hay sao đây?” Cố Diệc Thần hỏi Lăng Bắc Sam một vấn đề, cô chỉ dạ dạ vâng vâng, Cố Diệc Thần không vui hỏi.

"A.... không có gì ạ.... anh mới vừa nói gì?"

"....” Cố Diệc Thần nghe lời của cô..., trong lòng đau xót, chẳng lẽ cô đang nghĩ gì đó hay bị lãng tai sao? Cố gắng đem suy nghĩ đó vứt đi, cảm giác mình quá không tin cô, không nên như thế.

"Hỏi em thiết bị điện tử ở biệt thự lắp đặt sao rồi....” Cố Diệc Thần kiên nhẫn hỏi lại.

"Ngày hôm qua đi xem, không có sai sót gì. Em định hai ngày nữa sẽ dọn đồ qua biệt thự. Đúng rồi, A Thần, chúng ta nên bố trí thêm một phòng trẻ con có được không?” Lăng Bắc Sam dịu dàng nói, nghe giọng của cô như vậy, vấn đề như vậy, Cố Diệc Thần mới giải phóng tâm tình, cảm thấy mình quá đa nghi

Nhưng sao cô đột nhiên hỏi như thế, nó làm tim anh đập nhanh, chẳng lẽ bụng cô có tin tức?

"Sam Sam, có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?” Cố Diệc Thần thử dò xét tình hình, "Không có a....” Lăng Bắc Sam tự nhiên nói.

"Vậy sao đột nhiên em lại nghĩ đến chuyện trang trí thêm phòng trẻ, còn nữa, về sau chúng ta vẫn ở trong biệt thự kia như bình thường, không có gì không tốt cả.” Cố Diệc Thần nhẹ giọng nói.

"Về sau nếu có thêm một đứa trẻ.... vậy thì phải bố trí lại phòng ốc trong nhà sao?"

"Ừ, chờ anh về rồi mới tính lại mấy thứ kia, hay là em có tin tức thật?” Cố Diệc Thần lại hỏi.

"Thật ra thì.... thật ra thì.... cái đó của em đã năm ngày rồi chưa tới.... mới vừa mua que thử thai kiểm tra, rất mơ hồ....” Lăng Bác Sam kích động nói ra, nói xong đỏ mặt, giọng nói dần yếu đi, tay không tự giác mà sờ sờ bụng của mình.

Cô không nghe bên kia nói gì, dường như Cố Diệc Thần cũng rất kích động, hoặc như là muốn khóc lên, đường đường làm một con người mạnh mẽ thế nhưng lại bởi vì chuyện kích động này mà khóe môi hơi run rẩy

"A Thần?"

"Vậy sao em không nói sớm cho anh biết!” Anh kích động nói, âm thanh đã cố gắng kiềm chế.

"Em cũng mới vừa biết hôm nay thôi....” Lăng Bắc Sam uất ức nói, "Còn không biết có phải đúng thế hay không...." .

"Ngày mai em đừng đi làm, cũng đừng đi đâu cả, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa để cho mẹ anh dẫn em đi đến bệnh viện quân khu kiểm tra tổng quát, biết không? Cũng đừng đi đến biệt thự mới, nơi đó có nhiều bụi hại sức khỏe!” Cố Diệc Thần vội vàng nói, nghiễm nhiên trở thành một bà chửa phụ cô.

Lăng Bắc Sam nghe được giọng nói kích động của anh, có chút dở khóc dở cười, "Cố Diệc Thần, sao anh lại lo lắng như thế? Thật là đáng yêu....” Lăng Bắc Sam cười nói.

"Anh.... anh....” anh bị cô ngăn lời nói lại, làm cho câu nói không được mạch lạc "Anh là đang trình diện với con gái nhỏ!” Cố Diệc Thần trầm giọng nói, lời này chọc cho Lăng Bắc Sam cười ra tiếng , "Làm sao anh biết là con gái chứ...."

"Nói nhảm, anh và người tình trước kia của anh có tâm linh tương thông.” Cố Diệc Thần cười giỡn, lời nói này làm Lăng Bắc Sam ê ẩm, "Đời này anh là người tình của em!” cô bá đạo nói.

"...."

"Được rồi, đừng lo lắng nữa, bình tĩnh đi! Nên tới đều sẽ tới, thuận theo tự nhiên thôi.” Lăng Bắc Sam nói lời trấn an Cố Diệc Thần.

"Vậy em ngủ trước đi, anh ra sân huấn luyện chạy hai vòng!” Cố Diệc Thần vội vã nói xong, cúp điện thoại. Mặc chiếc quần cộc và áo thun, mang dép vào, ra khỏi túc xá, chạy đến sân huấn luyện, ở trong sân huấn luyện rống lớn vài tiếng, phát tiết kích động trong lòng ra ngoài.

Trực giác Lăng Bắc Sam đã có, suy nghĩ một chút, anh hết sức kích động, cổ họng không nhịn được mà nghẹn ngào.

Một đoạn tình cảm, nở hoa, kết quả, mới có cảm giác viên mãn. Trong lòng Cố Diệc Thần chính là suy nghĩ như vậy, có loại cảm giác khổ tận cam lai. Dĩ nhiên, những đau khổ trước kia là anh cam nguyện chịu đựng. Yêu sâu đậm một người, luôn yêu trong cô đơn, không cầu đáp trả tình yêu đó; sau đó có ngày, rốt cuộc cô xoay người yêu lại anh, dần dần lại mang thai con của anh....

Cái này được tính là cái gì. Tình cảm nở hoa mang theo vui mừng làm cho trái tim thổn thức.

Đúng là trong giờ phút này cõi lòng Cố Diệc Thần cảm động không cách nào nói rõ, chỉ có thể thét to, gào thét.

Kinh nguyệt muộn hơn mười ngày, đại biểu nghi ngờ là thật. Hai vạch mờ trên que thử thai rốt cuộc đã rõ ràng, Lăng Bắc Sam kích động rống to, mẹ Cố vội vàng chạy vào toilet, Lăng Bắc Sam kích động ôm lấy bà, "Mẹ! Có.... có thật rồi !” Mẹ Cố bất ngờ và vui vẻ ôm lấy cô, nghe lời của cô..., thật sự làm bà vô cùng vui vẻ

Mẹ chồng con dâu đều rơi nước mắt, "Mau trấn định! Đừng kích động không tốt cho con đâu!” Mẹ Cố vội vàng nói, Lăng Bắc Sam bị sợ đến vội vàng thu hồi mình, cẩn thận từng li từng tí ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi xuống trên sofa phòng khách.

"Nhà họ Cố mấy đời độc đinh, rốt cuộc đã có người nối giỏi....” Mẹ Cố kích động nói, Lăng Bắc Sam càng kích động, nhà họ Cố chỉ có một đứa cháu là Cố Diệc Thần, hiện tại anh đã có con, cho dù ai cũng sẽ kích động.

"Con sẽ gọi điện thoại cho anh ấy!” Lăng Bắc Sam kích động nói, lấy điện thoại di động ra, gọi số của anh nhưng máy khóa. Trong lòng cô có chút mất mác, nhớ tới anh có thể đang ở sân huấn luyện, nên nhắn tin cho anh, nói thẳng mình nghi ngờ đã Mang thai.

Sau đó lại đến báo tin vui cho nhà họ Lăng.

Lăng Bắc Sam trở về nhà của cô và Cố Diệc Thần đã là buổi tối, mặc dù bà nội nói hãy ở lại nhà để cụ dễ dàng chăm sóc, nhưng cô vẫn trở về đây, bởi vì nơi này có mùi hương của anh. Bây giờ Lăng Bắc Sam bắt đầu trở nên cẩn thận, khi tắm cũng vô cùng chú ý chỉ sợ mình vấp ngã.

Tắm xong, trở lại giường lớn, cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường lên, không thấy bất cứ cuộc gọi nhỡ nào, không có tin nhắn, cô tức giận chu miệng lên, "Cố Diệc Thần! Em không gọi điện thoại cho anh, có phải anh sẽ không chủ động gọi cho em không?” Lăng Bắc Sam tức giận dạy dỗ, khi anh đứng ở trước mặt cô, cô sẽ quở trách .

"Em không tin bây giờ anh đang bận!” Cô tức giận gào xong, bò lên giường, nằm xuống, đôi tay sờ lên bụng, suy nghĩ một chút nơi đó đã có một phôi thai nho nhỏ, trong lòng liền mừng như điên.

Nửa đêm....

Trong lúc ngủ mơ mơ hồ hồ, Lăng Bắc Sam cảm giác có người hôn cô, giống như là mộng xuân, mùi vị đó, không phải Cố Diệc Thần còn là người nào? Cô lại không nhịn được lè lưỡi, hôn trả, người đàn ông kia hôn cô càng sâu hơn, "Ưmh....” . Cô tỉnh lại, bản năng đưa tay muốn đánh anh một cái, cánh tay bị anh bắt được, "Bà xã, là anh....” Cố Diệc Thần lên tiếng nói, lần này Lăng Bắc Sam hoàn toàn tỉnh táo, nhìn người đàn ông trước mắt, lòng kích động đến tim ngừng đập.

Anh, tại sao anh lại đột nhiên trở về?

Lăng Bắc Sam kích động nhìn quỳ gối lên giường. Trên người anh vẫn mặc bộ đồ huấn luyện, xem ra Cố Diệc Thần rất bẩn thỉu, khuôn mặt nhỏ của Lăng Bắc Sam càng kinh ngạc.

"Anh...anh thế nào.... ưmh....” lời còn chưa hỏi xong, thân thể đã bị anh ôm lấy, cô lập tức hôn đáp trả, cuồng tứ, kích động hôn nhau, cuồng dã mà bao hàm kích tình. Cô bị anh hôn sắp hít thở không thông, Cố Diệc Thần mới buông cô ra.

"Anh mang tân binh đi huấn luyệt, mười giờ mới về lại quân đội, mở máy thấy tin nhắn em gửi đến....” sau đó, anh liền khai báo với bên thành ủy, xin nghỉ cả đêm để trở về, mang theo một ngày huấn luyện mệt mỏi, bỏ ra hai giờ trong đêm để chạy về đây

Lăng Bắc Sam cảm động nhìn anh, trên gương mặt của anh còn mang theo bùn đất khô khốc, anh không cần nói chuyện cô cũng hiểu, cô cũng có thể cảm nhận được anh đang vội vàng. "Anh khốn kiếp.... mới vừa làm em sợ muốn chết.... em còn tưởng rằng.... ồ....” rõ ràng không sao cả, cô lại tìm lý do, làm nũng nằm khóc ở trong ngực anh, lòng tràn đầy cảm động, cánh tay ôm thật chặt hông của anh, cũng không để ý trên người anh còn có bụi đất.

Cố Diệc Thần cười cười, đẩy cô ra, "Cho anh nhìn con gái của anh đi!” anh đặt cô lên đùi, mở áo ngủ của cô ra, nhìn cơ bụng phẳng lì của cô, tim đập thật nhanh, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trên.

Hai tay Lăng Bắc Sam chống lên, nhìn anh cúi người hôn lên bụng cô, bộ dáng muốn hôn không dừng, tim hiện ra dòng nước ấm, "Ngu ngốc.... căn bản mới có tượng hình thôi!” cô cưng chiều nói, tim đập lợi hại.

Cố Diệc Thần ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi cười ra tiếng "Ha ha....", lộ ra hàm răng trắng tươi, dáng vẻ xem ra càng ngu hơn, khiến cho Lăng Bắc Sam không nhịn được nghĩ bắt anh lại, hôn anh mấy cái

"Nhanh đi tắm một cái đi, xem người anh bẩn như thế nào kia!” ngoài miệng nói rõ như thế, nhưng mà trong nội tâm lại rất đau lòng, vốn đã có một ngày mệt mỏi, còn lái xe chạy về, trên đường xảy ra chuyện gì thì sao? Lăng Bắc Sam nghĩ như vậy, trong lòng càng khó chịu, cũng rất sợ.

Cố Diệc Thần nghe lời xuống giường, "Cố Diệc Thần! Về sau không cho phép như vậy! Muốn trở về thì phải trở về ban ngày....” Lăng Bắc Sam nhìn anh cởi quần áo ra, khàn giọng hô.

Anh khẽ cười cười, chính là sợ cô lo lắng mới không có nói cho cô biết, len lén chạy về, "Anh có nhắm hai mắt lái xe cũng không thể gặp chuyện xui xẻo đâu....” Anh tự tin nói xong, rồi vào trong phòng tắm. Cô đổi một chiếc ga-giường khác sạch sẽ, sau khi thay xong, anh đã tắm ra ngoài, nhìn ra được bụi bẩn bị tẩy đi không ít.

Hai người nằm xuống, cô đưa lưng về phía anh để anh ôm vào trong ngực, Lăng Bắc Sam cảm giác có vật cứng đang chỉa vào lưng mình, đỏ mặt, nhất là khi bàn tay to lớn của anh đặt lên ngực của anh, nắm chặt rồi buông ra, cô không nhịn được xoay người, tay nhỏ bé xoa lồng ngực của hắn, hoạt động quyến rũ....

Hô hấp của anh rối loạn, thở gấp, bụng trướng lên....
Nhấn Mở Bình Luận