Ả ta vừa nghĩ thế, liền nhận lấy menu từ tay phục vụ bàn khác, ra dấu cho phục vụ bàn lấy cho mỗi người một cái menu, rất phóng khoáng cười nói với mọi người:
– Hôm nay là mình với Lâm Phong mời, thường ngày mọi người cũng không ăn được món ngon gì, cứ chọn tự nhiên nhé! Vì mọi người cùng vui vẻ là chính mà.
Mọi người:
-…
Cái giọng điệu kiểu bọn người nhà nghèo các cậu được ăn chùa theo bọn này nhất định rất vui và cười haha này, thật sự rất đáng bị đánh đó.
Nhưng mọi người cũng không dám nói gì, dù gì Vương Vân Nhi cũng mở lời mời, nếu tính toán mấy này với ả, thì bản thân lại gặp chuyện phiền phức nữa.
Trong menu rất nhiều món ăn đủ thể loại, mọi người đều là bạn học, Vương Vân Nhi lại là con gái hiệu trưởng, mọi người ai cũng giả vờ từ chối khéo, giao toàn quyền gọi món cho Vương Vân Nhi.
Vương Vân Nhi theo lẽ tự nhiên cầm lấy menu, chọn vài món khai vị và món chính bình thường, lại cười cười giải thích với mọi người:
– Trời đang nóng, mình cũng muốn mời mọi người ăn tổ yến vi cá gì đó nhưng sợ mọi người quá bổ sẽ nóng người, vả lại mọi người chắc cũng chưa ăn qua nhỉ? Nếu ăn không quen thì lãng phí lắm! Tuy nhiên, món tuyết nhĩ đường phèn của họ thật sự rất ngon, bào ngư hầm cũng thấm vị, mình thích ăn nhất đó, hay là chúng ta gọi những món này thôi nhé?
Đường Lạc Lạc:
-…
Mình không mời mọi người ăn món đắc tiền, không phải mình nhỏ mọn, là vì mọi người quen ăn những món ăn đạm bạc rồi, ăn bổ quá sẽ nóng người, tuy thường ngày mình hay ăn thế, nhưng mọi người ăn rồi sẽ lãng phí, vì vậy, vẫn là món nào rẻ thì chọn món đó vậy!
Cái logic này ả ta cho tròn điểm.
Vốn dĩ mọi người đối với hình tượng của Vương Vân Nhi cực tốt, ra ngoài dùng bữa, cũng chỉ nghĩ là tụ họp cho vui, cũng không nghĩ sẽ ăn món ngon gì, nhưng cái tư thái trên cao này của Vương Vân Nhi, luôn luôn không quên biểu hiện sự ưu tú vượt trội này, thật sự khiến người khác không vui từ tận đáy lòng.
Ánh mắt vài người nhìn Vương Vân Nhi, dần dần thay đổi, thường ngày không cảm thấy gì, vừa tiếp xúc là phát hiện ngay, mắt của Vương Vân Nhi dường như mọc ở trên đỉnh đầu ấy.
Lời nói Vương Vân Nhi vừa dứt, không có ai phản ứng, ả ta vừa chuẩn bị đưa lại menu cho phục vụ bàn, gọi món hoàn tất, liền nghe giọng nói của Mặc Thiệu Đình vang lên từ phía đồi diện:
– Bữa cơm đạm bạc thế này, thật sự không có thành ý gì cả!
Anh cầm lấy menu, tư thế nho nhã, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên menu, ánh mắt tối trầm, mang vài phần lạnh lùng, vài phần tà khí, mép môi khẽ nhếch lên, nửa cười nửa không này cực giống với con mãnh thú đang trêu đùa con mồi vậy, cũng giống như ông vua đang thuần phục chúng sanh, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng lại khiến bất kỳ người nào có mặt cũng không thể bỏ qua sự hiện diện của anh được.
Trong lòng Vương Vân Nhi bỗng nhói lên một cái, ả ta những tưởng bản thân gọi món xong, không có ai sẽ có ý kiến gì, bây giờ không chỉ có chút ngượng ngùng, mà còn phải cố gượng cười nói:
– Vậy phải thế nào mới có thành ý đây?
– Nếu cô Vương đây không để tâm đến tiền, thì đương nhiên phải mời mọi người ăn món tiêu biểu của nhà hàng chứ!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!