Cách này tuy đơn giản nhưng cũng rất hiệu quả.
“Đúng đúng đúng,sau khi nổi tiếng tôi có thể tìm cách mở rộng qui mô sản xuất,tuyển đại lý trên toàn quốc và ra mắt dây chuyền sản xuất hàng may mặc nữa,sẽ thuận lợi hơn rất nhiều…”Đường Lac Lạc có chút hưng phấn nói,cô ôm cánh tay của Lãnh Như Thanh”Cảm ơn chị đã nghĩ ra cho tôi một cách tốt như vậy”.
Lãnh như Thanh nhún vai:”Như tôi vừa nói,cô đấy,nên tuyển thêm nhiều người nữa đi,cái gì cũng một mình cô làm thì tới khi nào mới có đại lý,mới hãnh diện về phòng làm việc của mình được chứ.”
“Vâng”.Đường Lạc Lạc gật đầu,khiêm tốn thỉnh giáo.
“Được rồi,tôi còn có việc,rất là bận,không quấy rầy cô nữa”.Lãnh Như Thanh đứng dậy,hiển nhiên là không có dự định tán gẫu lâu.
Đường Lạc Lạc có lòng muốn giữ cô ở lại trò chuyện thêm chốc lát,nhưng quả thật dạo gần đây chị ấy bận đến xoay mòng mòng,tám phần là Lãnh Như Thanh đến đây là cố ý tư vấn giúp cho cô,cô đã rất cảm động,Lãnh Như Thanh có thể giành ra được một chút thời gian để đến đây đúng là không dễ rồi,không có khả năng nán lại được.
“Đi thong thả,chút nữa tôi sẽ cho người gửi tặng một số quần áo sang cho chị.”Đường Lạc Lạc suy nghĩ thật lâu,cảm thấy chỉcó thể bày tỏ như vậy mới tốt thôi.
Lãnh Như Thanh dừng bước,cười sáng lạn:”tặng nhiều bộ với nhiều số đo khác nhau đi,tôi tặng lại cho bạn bè,chỉ một mình tôi mặc thì đã là gì”;
Đây rõ ràng là tiết tấu muốn giúp cho Đường Lạc Lạc tạo thế trong giới danh viện(qý bà quý cô nổi tiếng giàu có),đôi mắt của Đường Lạc Lạc lập tức sáng lên,sảng khoái gật đầu đáp ứng:”Không thành vấn đề!”
Sau khi Lãnh Như Thanh đi rồi,Đường Lạc Lạc nghiêm túc bắt đầu lên kế hoạch cho vấn đề tuyển thêm người,khi cô đang loay hoay tính toán thì văn phòng lại có tiếng gõ cửa.
Cô ngẩng đầu,lơ đãng nói một câu”mời vào”,cứ tưởng là trợ lý vào đây xin ý kiến,kết ủa vừa mới ngướ đầu lên liền thấy Nhậm Tử Lương tức giận thở phì phò…
Bình thường Nhậm Tử Lương là người rất có tác phong biết kìm chế,bất kể lúc nào nhìn thấy đều là vẻ mặt vân đạm phong kinh,là đôi mắt trong trẻo ôn hòa …
Nhưng mà giờ phút này,rõ ràng là Nhậm Tử Lương rất,rất là tức giận,anh ta đẩy cửa ra và đặt mông ngồi xuống đối diện Đường Lạc Lạc,sắc mặt thì khó coi,mở miệng:”Đường Lạc Lạc,tôi nghiêm túc nói cho cô biết,cô phải nói ngay mối quan hệ cho Mặc Thiệu Đình biết đi,không thể trì hoãn nữa.”
Đường Lạc Lạc đang di chuyển con chuột máy tính lập tức dừng lại,ngẩng đầu,nhíu mày hỏi:”Làm sao vậy?”
Mối quan hệ với Mặc Thiệu Đình là cây kim trong lòng của Đường Lạc Lạc.Sở dĩ cô về nước đã lâu như vậy mà vẫn chưa đề cập qua với Mặc Thiệu Đình dù chỉ một lần không phải là cô còn mang vọng tưởng đến mối quan hệ của hai người mà là cô cảm thấy nói không nên lời.
Cô không thể nào đối mặt được nỗi khiếp sợ và sự mất mát của Mặc Thiệu Đình được và cũng không muốn tự chính miệng mình kể lại câu chuyện một lần nữa bởi vì…cho dù đã trải qua hơn bốn năm rồi mà cứ như trước là một cơn ác mộng chưa tỉnh của cô.
Cuộc sống tốt đẹp của cô,người đàn ông yêu dấu,tất cả đều biến mất trước một sự thật tàn nhẫn như vậy.Cô không muốn nhắc lại nữa,như một vết sẹo vẫn chưa đóng vảy vẫn như cũ mà rỉ máu cho nên cô không muốn chạm vào nữa.
“Cô có biết anh ta nói tôi là gì không hả?”Nhậm Tử Lương rất phẫn nộ rất ủy khuất kèm theo một chút khó mở miệng:”là tiểu—Bạch —kiểm!”
“Phụt”.trong nháy mắt vẻ mặt vừa mới ngưng trọng của Đường Lạc Lạc bị phá vỡ,ngay lập tức bật cười,hết sức vui vẻ cười:Hahahaha,tiểu bạch kiểm,cuối cùng cũng có người nói thật rồi,hahahaha”.
Một tràng “hahahahaha”kia như một bàn tay tát vào mặt của Nhậm Tử Lương khiến cho anh suýt nổi trận lôi đình:”Buồn cười lắm hả?Đường Lac Lạc,cô nghiêm túc một chút cho tôi,vì sao lại cười trên nỗi đau của người khác chứ,cô là đồ không có nhân tính!Tôi thật sự rất tức giận lắm cô biết không hả?Chưa có ai nói tôi như vậy hết!”
Bình thường có vô số không biết bao nhiêu người a dua nịnh hốt Nhậm Tử Lương,toàn là những lời ngon tiếng ngọt,cái gì mà phong thái nhanh nhẹn,khí độ bất phàm,dung nhang dịu dàng nho nhã…
Mà khoan đã.
Tất nhiên là ngoại trừ có thành phần vuốt mông ngựa ra thì Nhậm tửLương cũng tự nhận mình đúng như miêu tả nhưng không ngờ có một ngày cò người gọi anh ta là tiểu bạch kiểm.
Quá tổn thương đến lòng tự tôn.
Đường lạc lạc nén cười nhìn biểu cảm bị chịu nhục của Nhậm tử Lương,không nhịn được mà vươn tay ra vỗ vỗ lên đầu anh ta:”Được rồi Được rồi,đừng tức giận, đừng tức giận nữa,Mặc Thiệu Đình nói chuyện là như vậy đấy,miệng lưỡi độc lắm,đừng để ý đến anh ấy,mà chuyện tôi ngả bài với anh ấy thì có liên quan gì thế?”
Nhậm tử Lương hít sâu một hơi:”Tôi không muốn bị đối xử như kẻ thứ ba đâu!Tôi vô tội,tôi không sai, ủy khuất không ủy khuất mà chính là tôi muốn cho anh ta biết cô và anh ta chia tay không phải do tôi đứng giữa chen ngang vào để gây trở ngại,là cô và anh ta không thể nào nếu không anh ta không hiểu mà cứ nhằm vào tôi,rất thốn tim”
anh ta đã làm một nam khuê mật đã hơn bốn năm rồi mà còn nói anh ta là kẻ thứ ba nữa ư?
Nếu là thì sự thật thì bị Mặc Thiệu Đình chỉ vào mặt mà mắng chửi thì không sao nhưng bây giờ anh ta hoàn tòan có nỗi khổ không nói thành lời,làm lá chắn này thật sự không tốt chút nào cả.
Đường Lạc Lạc thở dài,bất lực ngước mắt lên:”Anh cho rằng nếu tôi nói với anh ấy thì sẽ không xảy ra chuyện này nữa sao?”
Nhậm tử lương gật đầu:”Tất nhiên rồi”.
Có trách thì trách Mặc Thiệu Đình đầu thai lộn chỗ,âm kém dương sai tạo hóa trêu ngươi đi mắc mớ gì đổ lên người anh ta cơ chứ?
“Anh không biết có cảm xúc gọi là giận chó đánh mèo à?”Đường Lạc Lạc câu môi
Giận chó đánh mèo…
Nhậm tử Lương ngây ra mọt lúc..dựa theo tính cách của Mặc Thiệu Đình thì….. cũng có thể lắm chứ.
Cho dù đã biết anh và Đường Lạc Lạc có quan hệ anh em họ với nhau,nhìn đến anh ta suốt ngày đi theo Đường Lạc Lạc phỏng chừng sẽ rất không thích như cũ rồi.
Nói hay không có khác gì đâu.
Nhậm tử Lương cúi đầu cam chịu:”Cho nên,coi như là Mặc Thiệu Đình đã ghét tôi thì cũng không có cách nào thay đổi nữa,đúng không”?.
Đường Lạc Lạc cười khổ:”Thật ra,anh cũng không cần phải thúc giục tôi đâu,ngày mốt nhà họ Mặc sẽ tỏ chức buổi yến tiệc,nói là đẻ giao lưu bạn bè thân thích với nhau nhưng thật ra là muốn công bố thân phận của tôi,qua ngày mốt Mặc Thiệu Đình sẽ biết tất cả rồi…
Chuyện này thì Nhậm Tử Lương cũng biết, nhà họ Mặc có gửi thiệp mời từ hai ngày trước rồi nhưng mà lúc nảy do nóng giận cư nhiên lại quên bén đi mất.
Nghe Đường Lạc Lạc vừa nói xong Nhậm Tử Lương mới chợt nhớ ra:”Đúng rồi,đến lúc đó tất cả mọi người đều biết cả,nhưng Trần Trần phải làm sao bây giờ?”.
Đến lúc đó thì lai lịch của Trần Trần e là phải gây nên rất nhiều suy đoán rồi.
Dừng một lát,Nhậm Tử Lương kiên quyết nói ra:”Cô cứ nói tôi là cha của Trần Trần là được,miệng đời đáng sợ,bạn bè và người thân của nhà họ Mặc thật ra đã gặp cô rồi chứ?Nếu để họ biết Trần Trần là con trai của Mặc Thiệu Đình thì nguy rồi “.
Lá chắn này,mặc dù nói là làm rất khó chịu nhưng khi nghĩ đến anh ta tự do trong sạch thì hai mẹ con đường Lạc Lạc phải hứng chịu không biết bao nhiêu lời đả kích và khiển trách thì Nhậm Tử Lương cảm thấy rằng mình không vào địa ngục thì ai vào đây.
“bỏ đi”.Đường Lạc Lạc mỉm cười:”dù sao cũng đối mặt thôi,nói sau đi,ngày mốt bác trai bác gái có tham gia chứ?Dù sao cũng không thể lừa cả hai bác ấy được”.
Nhà họ Mặc và nhà họ Nhậm có quan hệ thân thiết thì cha mẹ của Nhậm Tử Lương tự nhiên cũng có tham dự rồi,đến lúc đó nếu họ biết Trần Trần là con của anh ta thì sẽ bắt anh kết hôn với Đường Lạc Lạc ngay tại chỗ.
Thử tưởng tượng cảnh tượng này một chút,khóe miệng anh ta giật giật:”Vậy….”
“tôi ứng phó được”.Đường Lạc Lạc cười mặt mày cong cong,trái lại còn an ủi Nhậm Tử Lương.”bây giờ không còn là thời đại phụ nữ mang thai gì đó nữa đâu,thời thà Thanh sớm chết hết rồi,vả lại người tham dự đều là bà con bạn bè còn không biết ngại mà trực tiếp hỏi ra à,có bát quái như vậy không?”
“Không tính là có…”Nhậm Tử Lương khó xử nhắc tiếp:”Không được,tôi cảm thấy đó là tai họa ngầm,nếu không cô hãy thương lượng với bác gái một chút,trước đừng dẫn Trần Trần theo…”.
“Trần Trần là niềm kiêu hãnh của tôi,tôi mới không cần lé lút mà giấu thằng bé đâu”. Đường Lạc Lạc phẩy tay:”Được rồi,được rồi,đừng lo cho tôi,tiểu bạch kiểm đúng là phiền phức”.
Nhậm tử Lương:….
Tôi không phải là tiểu bạch kiểm cái quái gì đó,được chứ!
Các người cuối cùng có biết tôn trọng người khác không!Biết hay không!
Hai người còn nói đùa thêm trong chốc lát,Nhậm tử Lương chuẩn bị đứng dậy ra về,nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu:”Tôi vừa thấy ai giống như Lãnh như Thanh,lúc tôi bước vào,thấy dáng vẻ rất kiêu ngạo…
“Đúng rồi,chị ấy vừa tới”.Đường Lạc Lạc Lạc gật đầu:”Chị ấy vô cùng tốt,không lạnh lùng sắc sảo như lời người ta đồn đâu,chị ấy còn bảo tôi giới thiệu để hai người biết nhau đấy”.
“Hả?”Nhậm Tử Lương phẩy phẩy tay:”Đừng,hoa đào thối của tôi quá nhiều rồi,không muốn nữa đâu.”
“Tưởng bở,người ta chỉ là cảm kích anh làm nội ứng thôi,hình như chị ấy còn lớn hơn anh ba bốn tuổi nữa đấy.Đầu óc anh chứa cái gì thế,xấu xa!Đường Lạc Lạc trừng mắt nhìn anh ta:”về đi,về đi,mốt găp!”
Nhậm Tử Lương nghẹn họng,anh ta như thế nào thì xấu xa rồi thế,…
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!