Người quản kho thấy khí thế mợ hai của nhà họ Phạm thì vội vàng lắp bắp nói:
– Vâng…vâng…mợ hai!
Nghe tới hai chữ cậu hai là người nào đó chân tay run lẩy bẩy, giờ thì có mấy cậu cả cũng không bằng hai từ cậu hai kia. Người quản kho khó khăn mở từng kiện hàng thì cô vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc lạnh lùng quay ra nói với Dần:
– Anh giúp tôi kiểm tra hàng cho nhanh, cái nào không được loại hết!
– Vâng, thưa mợ!
Mọi người tất bật kiểm tra thì giữa chừng thấy cậu cả và cậu ba về tới nơi nhưng Ngọc vẫn ra hiệu cho anh Dần tiếp tục công việc thì cậu cả không nhịn được mà quát tháo ầm ĩ:
– Mấy người làm gì đó? Tại sao hàng đã đóng từng kiện lại tháo hết ra thế kia?
Người quản kho thấy cậu cả quát lên thì càng run sợ, bị kìm kẹp giữa hai bên đến khổ sở nhưng vẫn cố gắng giải thích:
– Thưa… Thưa cậu! Là mợ hai bảo chúng tôi bỏ ra kiểm tra!
– Ai nói mày cũng nghe hả? Mày thích bị nghỉ việc đúng không?
– Thưa… Không ạ… Nhưng lời mợ hai nói tôi không dám trái lệnh!
– Ở xưởng này ai là người to nhất?
– Là … Là cậu!
– Vậy tại sao mày lại không nghe lời tao?
– Tôi…
Ngọc thấy cậu cả vô lý ép người thì không giữ im lặng được nữa, cô dừng tay nói thẳng ý tứ đóng góp nhưng cũng là nêu rõ quyền hạn trách nhiệm của mình khi tới đây:
– Cậu cả! Chuyện cậu là người đứng đầu ở xưởng này ai cũng biết nhưng quản lý chung tất cả lại là cậu hai và cũng là chồng em nên tất cả hàng muốn xuất đi cũng phải qua khâu kiểm tra xem đã đạt chưa thì mới đóng vào kiện, cậu đừng trách công nhân mà tội cho họ!
– Mợ hai nói thế là không tin vào việc tôi làm nên mợ phải đích thân kiểm tra lại sao?
– Mong cậu cả thông cảm, em là đang làm nhiệm vụ của mình, em không muốn có bất cứ sai sót nào xảy ra cả!
– Tôi là cậu cả của nhà họ Phạm đấy mà mợ dám lên mặt với tôi?
– Cậu hãy bình tĩnh, em làm sao dám lên mặt với cậu nhưng đây là công việc nên em cũng nói thẳng luôn. Theo nguyên tắc hàng đã định ngày giao lẽ ra cậu cả phải bàn bạc qua với cậu hai một tiếng nhưng cậu lại không nói năng gì mà tự quyết định là không được!
– Mợ…
– Xin lỗi cậu cả, em là đang làm theo đúng sự phân phó của cậu hai nên mong cậu cả và cậu ba phối hợp.
Ngọc nói xong nhưng vẫn thái độ ngút trời ấy quay qua người quản kho nói:
– Anh gọi cho tôi vài người nữa vào đây kiểm cho nhanh, nhìn đống hàng lỗi kia anh biết phải làm gì rồi chứ?
– Vâng, thưa mợ hai!
– Anh cũng chuẩn bị số công nhân để tăng ca đêm nay và ngày mai đi nếu chậm trễ thì các anh hoàn toàn chịu trách nhiệm đấy!
– Dạ… Dạ… Tôi đi chuẩn bị liền!
Cậu ba từ nãy giờ đứng im không nói năng gì lại thấy thái độ mợ hai không giống như lúc ở nhà nhu mì, ngu ngơ thì kéo tay cậu cả ra ngoài nói:
– Anh cả, việc này anh đừng có làm ầm lên nữa, anh hai đã giao quyền hết cho mợ ta rồi, giờ mình to tiếng thì chỉ thiệt thôi!
– Nhưng tôi không nuốt trôi cục tức này! Chú không để ý nó nói với tôi thì có vẻ như rất tôn trọng trên dưới nhưng nó nói với công nhân của tôi như bà tướng, thế thì khác gì nó đang vả vào mặt tôi.
– Công nhận giờ em mới thấy, hai vợ chồng nhà anh hai khí thế bức người thật!
– Chú còn ở đó mà nói linh tinh à! Mau nghĩ cách đi!
– Được rồi! Anh cả cứ bình tĩnh, chuyện này không thể vội vàng được!
Cả buổi mọi người tập trung kiểm lại hàng thì có quá nửa là số hàng bị lỗi và chất lượng kém, cô nhìn số lượng hàng bị loại mà lắc đầu ngao ngán. Hai người đó rõ là người của nhà họ Phạm Gia mà chỉ vì một chút lợi ích nhỏ mà suýt chút nữa đã hại xưởng may nhà mình. Với một chút lợi lộc từ bên nhà ông Lý cho mà cậu cả và cậu ba lại có thể bất chấp như thế này thì bảo sao cậu hai luôn là người đi thu dọn tàn cục, bảo sao cậu lúc nào cũng mệt mỏi, căng thẳng, nghiêm khắc và không có tin tưởng ai. Nghĩ đến là thấy bực và lại thấy thương cho ai đó, người thì vất vả lo toan mọi thứ còn người ở nhà đã không giúp được mà chỉ phá là giỏi.
Thời hạn không còn nhiều nên cô cho người tập trung sửa hết lại tất cả số hàng bị lỗi này, biết là sẽ gấp rút và rất vất vả nhưng nếu không làm thì còn tồi tệ hơn. Tối nay quá nửa số công nhân phải ở lại tăng ca và cả cô cũng không ngoại lệ.
Dần cũng ở lại giúp mọi người nhưng vẫn nhớ tới lời dặn dò của cậu hai nên đi lại nhắc nhở Ngọc về cho sớm:
– Mợ hai! Cũng muộn rồi, giờ tôi chở mợ về nhà rồi tôi tới xưởng trông coi cho!
– Tôi ở lại được!
– Mợ hai! Tôi nói câu này mợ đừng cho tôi là nhiều chuyện nhé!
– Anh cứ nói đi!
– Tôi ở nhà họ Phạm này lâu rồi! Mợ muốn giúp cậu hai thì phải để ý bản thân mình trước! Nghe lời cậu hai về nghỉ ngơi, sáng mai tôi đón mợ ra xưởng sớm!
– Cảm ơn anh! Vậy giờ anh chở tôi về nhà đi!
– Vâng!
Đúng rồi, muốn giúp chồng thì không thể ngày một, ngày hai được, mà kiểu như này chắc phải chiến đấu dài lâu nên cô cần chuẩn bị cho mình hành trang thật tốt. Ngọc suy nghĩ đã thông nên đồng ý về nghỉ ngơi sớm nhưng khi cô về đến nhà thấy mẹ chồng vẫn còn thức thì lại gần nói nguyên do:
– Dạ, thưa mẹ! Ở xưởng có chút việc cần con phải ở lại giải quyết, do con mải quá nên không báo mẹ, con xin lỗi ạ!
– Mẹ không trách là mẹ sợ con có việc gì thôi! Làm gì cũng phải từ từ thôi nhé?
– Vâng, con nhớ rồi! Không còn sớm nữa, con đưa mẹ đi nghỉ đi nha!
– Ừ!
Ngọc sợ bà biết chuyện lại buồn nên cô không dám nói nhiều, cô chỉ trả lời qua cho bà yên tâm thôi. Dù cả ngày mệt mỏi là thế nhưng Ngọc cũng không ngủ ngay được, rõ là chỗ ngủ rộng rãi nhưng cô lại không thấy thoải mái mà chỉ có cảm giác trống trải. Mọi ngày đi làm về ít nhiều cũng có tiếng nói của chồng, dù là không được tình cảm lắm hay đôi khi là nói trêu đùa nhưng cô lại thấy vui, còn bây giờ thì cả căn phòng chìm trong màn đêm tĩnh lặng…im lặng…im lặng đến cô đơn.
Nằm nhắm mắt mãi mà cô vẫn không tài nào vào giấc được nên với tay lấy cái gối của cậu ôm vào lòng, tự nhiên một cảm xúc lạ ùa về, mùi thơm của cậu vương lại trên chiếc gối này khiến cho tâm tình cô tốt lên chút ít và đâu đó còn thấy tim mình rung rinh. Không biết vì sao lại thế nhưng cái mà cô nhận thấy rõ nhất là cô đang nghĩ tới cậu, phải chăng cảm giác cô đang có này là cô đã để tâm tới cậu, là cô đang nhớ cậu ư…
Không biết là suy nghĩ bao lâu thì thiếp đi nữa mà chỉ biết rằng lúc Ngọc tỉnh lại thì trời cũng vừa tản sáng. Cô thay đồ đi xuống nhà thì thấy anh Dần đã chờ sẵn cô ở ngoài nên cô ăn vội một ít cháo rồi cùng anh Dần đi tới xưởng luôn.
Ngọc cùng với công nhân cả ngày cật lực làm việc đến ăn uống cũng chỉ tranh thủ rồi lại vào làm tiếp vì sợ không kịp ngày giờ giao hàng. Mọi người thấy hình ảnh một cô chủ siêng năng, nhiệt tình, thân thiện nên ai ai cũng một lòng làm chăm chỉ cho đến khi hoàn thành công việc mà không chút khó chịu. Hoàn thành công việc giao hàng xong xuôi cho bên nhà ông Lý thì cô nói với tất cả công nhân chờ cậu hai về sẽ thưởng sau còn hôm nay cho mọi người một ngày nghỉ ngơi thoải mái. Ngọc thưởng phạt phân minh nên cũng không quên công sức của Dần:
– Hai hôm nay anh vất vả rồi! Cảm ơn anh nhiều nhé!
– Đó là nhiệm vụ của tôi mà!
– Đợi cậu hai về, tôi nhất định nói cậu thưởng lớn cho anh!
– Không cần đâu ạ! Cậu mợ có lòng là tôi thấy vui rồi!
– Chuyện nên làm nên anh đừng ngại!
– Vâng, cảm ơn mợ!
Xe về tới nhà thì cũng khá muộn, Ngọc uể oải bước xuống thì cái Na chạy nhanh lại chỗ cô quan tâm hỏi han:
– Mợ ơi! Mợ mệt lắm hả?
– Ừ, đau cái cổ quá!
– Mợ lên phòng đi, em khóa cổng rồi lên xoa bóp cho mợ!
Ngọc gật đầu rồi đi vào trong nhà nhưng vừa mới bước tới bậc thang lên lầu thì có tiếng điện thoại vang lên, cô định quay lại nghe máy thì cái Na chạy phía đằng sau bảo để nó nghe giúp. Miệng nó bảo cô thế nhưng nó vẫn lẩm bẩm trách cứ giờ này khuya rồi ai còn gọi tới nữa không biết, có điều nghĩ là thế nhưng nó vẫn nhanh tay nhấc máy lên nghe:
– Dạ, nhà Phạm Gia xin nghe ạ!
– Là tôi!
– Ơ…Cậu hai ạ?
– Ừ! Mợ hai đã về chưa?
– Dạ…mợ hai…
Nó vừa định trả lời thì cô ra hiệu đưa điện thoại cho cô:
– Em đây! Sao giờ này cậu còn thức?
– Giờ em mới về à?
– Vâng, có chút trục trặc nhưng giải quyết xong rồi ạ!
– Ờ nhà vất vả lắm đúng không?
– Dạ, cũng không có gì nhiều đâu, em lo được!
– Em đi đâu thì cứ để anh Dần chở đi! Không được đi một mình!
– Vâng, em biết rồi!
– Ừ! Mà…
– Sao ạ?
Phạm Bách tính nói câu nào tình cảm hơn chút mà nghĩ không đúng với phong cách của mình nên lại thôi, cuối cùng cậu lại chọn buông lời dọa nạt cô:
– Ở nhà ăn uống cho đầy đủ vào, khi tôi về mà không phục vụ chu đáo thì tôi trả về nơi sản xuất đấy!
– Vâng! Em nhớ rồi!
Nghe cái giọng buồn buồn, không có nhí nhảnh như thường ngày của cô mà cậu lại xót xa, bình thường cậu mà trêu một câu thì cô sẽ nói lại mấy câu nhưng nay thì hạn chế rồi, chắc từ hôm qua tới giờ vất vả lắm! Nghĩ tới lại không muốn trêu cô nữa mà chuyển lời thành sự quan tâm:
– Lên ngủ đi! Nhớ ăn uống đủ bữa đó!
– Vâng, cậu cũng nghỉ đi ạ! Em cúp máy đây!
– Ừ!
Dù mệt mỏi nhưng nghe cậu nói lời quan tâm tới cô thế thì trong lòng cảm giác ấm áp vô cùng. Tuy cậu hay nói mấy lời khô khan nhưng nghĩ lại mấy hành động của cậu lại hết sức tinh tế. Lúc nằm trên giường cô lại vô thức lấy cái gối của cậu ôm vào lòng và sau đó là ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau Ngọc vẫn dậy sớm, cô chuẩn bị xong liền xuống dùng bữa với cả nhà thì mợ Ngát bắt đầu lên tiếng nói bóng gió:
– Thưa mẹ! Chồng con dù gì cũng là con cả của nhà này, thế mà có người không biết trên dưới, không nể mặt mũi mà dám ăn nói ngang ngược, làm mất mặt chồng con trước bao nhiêu người làm.
– Ý con là sao? Nhà này ai làm chồng con mất mặt chứ? Mà cậu cả đâu ra đây mẹ xem nào?
– Dạ, chồng con mệt nên vẫn nghỉ trong phòng ạ!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!