Tiêu Chí Khiêm cũng không nói nhiều, lấy ra ví tiền, đưa vài tờ chi phiếu đã chuẩn bị sẵn, người đàn ông nhận rồi lướt nhìn, lúc này mới từ trong đống quần áo kéo ra một túi đựng rác màu đen đựng đồ, đưa qua.
Một tay Tiêu Chí Khiêm tiếp nhận, không nói lời nào dẫn Tuyết Chi ra khỏi cửa hàng quần áo cũ này.
Cho đến khi đi ra, Tuyết Chi cũng là khuôn mặt đầy nghi hoặc: “Tiêu Chí Khiêm, hai người đang giao dịch cái gì?”
Tiêu Chí Khiêm ôn hòa cong khóe môi với cô: “Đi ăn cơm trước.”
Tuyết Chi đè xuống sự tò mò đầy trong bụng, cũng không truy hỏi nữa, cùng Tiêu Chí Khiêm đi tới nhà ăn gần đó, hai người ăn no lại quay về công ty.
Vừa đẩy cửa vào, đã nhìn thấy Tiểu Tống đưa mắt ra hiệu với họ, Tiêu Chí Khiêm đi thẳng vào văn phòng, Tuyết Chi lại đi tới, anh ta vội nói: “Giám đốc ở trong, đã đợi rất lâu rồi.”
Tuyết Chi cau chặt mày, ngẩng đầu nhìn về phía đó, trong lòng biết Tiêu Chính Thịnh sẽ tới, chắc là vì chuyện buổi sáng Kiều Nhã chịu tủi thân, vừa khéo đè ngọn lửa trong bụng, cũng có thể mượn đề tài ra oai.
Tiêu Chí Khiêm đẩy cửa phòng làm việc, nhìn thấy Tiêu Chính Thịnh khuôn mặt tức giận ngồi trên ghế của anh, cười lạnh lùng với anh: “Mày rốt cuộc muốn gì? Nói ra, cha con chúng ta hôm nay sẽ giải quyết hết.”
Tiêu Chí Khiêm nhàn nhạt liếc nhìn ông ta một cái, giống như tùy tiện nhìn một người xa lạ: “Tôi muốn công ty này.”
Tiêu Chính Thịnh “rầm” một tiếp vỗ xuống bàn, trừng mắt nhìn anh, hung hăng nói: “Mày đừng nằm mơ! Cho dù tao mất toàn bộ, cũng sẽ không cho mày!”
Tiêu Chí Khiêm không nhanh không chậm đi vào, đứng trước mặt ông ta, khí chất lạnh lùng, xen lẫn tàn nhẫn. Giống như dã thú còn đang say ngủ, vừa bị đánh thức, đó chính là dùng máu để làm lễ rửa tội.
Tim Tiêu Chính Thịnh run rẩy, lại bị khí thế của con trai làm đổ mồ hôi lạnh.
Ông ta nhíu mày, không nghĩ tới một thời gian ngắn không gặp, anh lại trở nên đáng sợ như vậy…
“Ông còn có thể lựa chọn sao?” Hai tay Tiêu Chí Khiêm chống trên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, bá đạo quân lâm thiên hạ, làm Tiêu Chính Thịnh cũng không dám nhìn thẳng.
“Ông bị kéo xuống vị trí này, chỉ là chuyện sớm muốn.” Anh đột nhiên cười, quái dị như vậy.
“Không thể nào!” Tiêu Chính Thịnh tức giận nói: “Tao là cổ đông lớn nhất của công ty, nắm 51% cổ phần, nếu tao không chuyển nhượng, cho dù mày thu mua toàn bộ cổ phần trong tay những lão già kia cũng vô dụng! Tao xem mày làm sao kéo tao khỏi vị trí này?!”
Tiêu Chí Khiêm cong khóe môi, kéo lên độ cong thần bí lại lãnh khốc: “Trong vòng nửa tháng, tôi sẽ làm công ty đổi chủ.”
Mặt Tiêu Chính Thịnh hơi co quắp: “Mày một xu cũng đừng mong có được!”
Xoay người, nổi giận đùng đùng rời đi.
Tiêu Chí Khiêm cười lạnh, lại quay lại ngồi xuống trước bàn làm việc, ánh mắt bình tĩnh hiện lên tia sáng lạnh lùng.
Đã không muốn chuyển nhượng, vậy thì lấy sạch là được rồi.
…
Quán bar Huyền Sắc.
Từ lúc tòa nhà cao tầng kia bị phá hủy, Nghê Thư hay ngày nay luôn ở trong quán bar này. Ban ngày, là thời gian ngủ nghỉ của quán bar, cô nhàm chán ngủ nướng, buổi tối lại đến phòng ở tầng hầm nghiên cứu thành phần thuốc kỳ dị trong cơ thể Ngọc Diệp. Cô phát hiện bên trong có thành phần đặc biệt có tác dụng tự khôi phục chức năng. Điều này gợi lên hứng thú của cô rất lớn, nếu có thể nghiên cứu ra một loại thuốc có thể giúp cơ quan trong cơ thế tái sinh, vậy sẽ giải quyết được vấn đề rất lớn của anh em Hồng Môn!
Những nhà nghiên cứu Đức năm mơ cũng không nghĩ tới, những thứ họ khổ sổ bồi dưỡng ra, lại nhờ cơ duyên xảo hợp mà bị Nghê Thư phát hiện và lợi dụng.
Buổi tối, âm thanh trên đỉnh đầu điên cuồng, mà Nghê Thư đang ở trong phòng tầng hầm tiếp tục nghiên cứu của cô. Lúc này, thiết bị nói chuyện trên tường vang lên: “Bà chủ, có người đến làm loạn!”
Nghê Thư vừa nghe, đột nhiên nhíu chặt mày, lập tức đặt xuống công việc trong tay, đứng dậy đẩy cửa ra ngoài, đi cầu thang đá lên. Lúc tới tầng một, quản lý quán bar ông Vương đã đợi ở đó: “Bà chủ, lai lịch của đối phương có lẽ không nhỏ, kêu tên muốn gặp bà, cho dù tôi nói gì cũng không chịu nghe, còn đánh Tiểu Triệu bị thương.”
Hai tay Nghê Thư nhét vào túi quần tây, khuôn mặt không vui: “Dẫn tôi đi nhìn đám tôn tử đó.”
Trong quán bar, sóng ngầm cuồn cuộn, Nghê Thư và ông Vương, đến một phòng bao, giơ chân đạp mở cửa, sầm mặt đi vào. Ông Vương ở phía sau, trong lòng khổ thấu trời, làm ở đây tốt, kỵ nhất gây thù hằn, hắc bạch lưỡng đạo đều không thể đắc tội. Nhưng tính tình bà chủ quả thực quá táo bạo, làm không tốt lát nữa lại phải đánh nhau!
Nghê Thư đi vào, liếc mắt nhìn người đang ngồi bên trong, sau người đàn ông bộ dạng thô kệch, trên mặt hung thần ác sát. Ánh mắt rơi trên giày chiến binh trên chân họ, Nghê Thư không chút dấu vết nhếch miệng.
Nghê Thư híp cặp mắt lạnh lùng: “Ông Vương, các người ra ngoài trước.”
Ông Vương trì trệ, lo lắng nhìn cô: “Bà chủ…”
Nghê Thư cười lạnh: “Không sao, tôi không chết được, nếu tôi có chuyện, từng người họ cũng đừng mong thoát.”
Cơn tức của sáu người đối diện lại gia tăng vài phần.
Ông Vương bất đắc dĩ, dẫn người rời đi.
Giây phút đóng cửa, Nghê Thư đi tới, một chân đạp lên bàn trà thủy tinh màu nâu, cười lạnh nói: “Người của Quần Ma điện, không ngoan ngoan ở trong tổ của các người, chạy tới chỗ tôi làm gì?”
Đại quỷ đột nhiên vỗ bàn: “Đại ca của chúng tôi đâu?”
Nhị quỷ cũng tức giận hét lên: “Không sai, cô làm gì đại ca của chúng tôi rồi?”
Nhìn thấy sáu quỷ ở trước mặt giống như bị cô quật tổ mộ, Nghê Thư nhếch môi: “Các người không có năng lực làm mất người, còn chạy tới chỗ tôi muốn người, cũng không xấu hổ! Không phải nói, lục quỷ của Quần Ma điện thần thông quảng đại sao? Sao không dùng được nữa?”
Lục quỷ bị cô nói đến thẹn quá hóa giận: “Cô đừng ngụy biện! Đều là tên không ra nam không ra nữ như cô câu dẫn đại ca chúng tôi!”
Không ra nam không ra nữ?
Nghê Thư cười, cô bình thường thích nhất người ta nói mình không ra nam không ra nữ, mỗi lần nói cô, cô đều rất vui, rất hưng phấn!!
“Ha ha.” Cô phát ra nụ cười sặc sụa, giọng nói đó trầm đến làm người ta bỡ ngỡ. Nhưng chính giây phút rút hai tay ra khỏi túi quần, một đám bột trắng bay đi.
Sáu người không hổ là tinh anh của Quần Ma điện, phát hiện dị thường liền nhanh chóng phản ứng che mũi, đồng thời nhào tới tấn công Nghê Thư. Nhưng họ lại xem thường đặc tính của bột đó, cho rằng không hít vào thì không có vấn đề, kết quả, sau khi bột dính vào da, da liền trở nên vô cùng ngứa ngáy, càng gãi càng ngứa, hơn nữa, còn có tính truyền nhiễm, càng gãi diện tích ngứa càng lớn.
Sau người không ngừng gãi, biểu cảm trên mặt đau khổ lại phẫn nộ, nào còn quan tâm tới Nghê Thư, chỉ có thể thấp giọng hét lên với cô: “Đáng chết, cô làm gì?!”
Nghê Thư đứng cách mấy người không xa, thổi bay bột phấn còn trong lòng bàn tay, phủi tay: “Phấn sảng khoái làm từ xác bọ chét mà thôi.”
“Mẹ nó! Đồ tiện nhân này…”
Lập tức, tiếng mắng chửi tức giận, toàn bộ xông lên não.
Nghê Thư cũng không giận, nhàn nhã thưởng thức “điệu nhảy quần ma” trước mắt.
Cho đến khi họ đều sắp gãi da mình chảy máu, đại quỷ dẫn đầu nói: “Chúng ta ngừng chiến! Ngừng chiến!”
Nghê Thư lười biếng “a” một tiếng, yên lặng chờ đợi câu sau của hắn ta.
“Cô cho chúng tôi thuốc giải, chúng tôi sẽ buông tha cô!”
Nghê Thư cười lạnh: “Đến bây giờ cũng còn cứng miệng giả bộ đại gia à? Xem ra vẫn là ngứa không đủ, đã không đủ, vậy thì sảng khoái thêm mốt lát đi.”
“Cô…”
Tiểu quỷ nhỏ nhất, cũng không nhịn được nhất, vội nói: “Không giả bộ không giả bộ, cô Nghê, mau cho chúng tôi thuốc giải đi! Trò này khó chịu muốn chết, a a…em trai của tôi cũng ngứa rồi.” Nói rồi, hắn ta cũng không quan tâm hình tượng, cởi dây quần, giơ tay vào trong gãi!
Tứ quỷ vội kêu lên: “Tiểu lục! Không muốn phá nát cái kia của cậu, thì đừng gãi!” Đáng chết, của hắn cũng ngứa, hắn đang cắn răng kiên trì!!
Tiểu quỷ vừa thoải mái, vừa đau khổ: “Không được, anh tư, không gãi em sẽ ngứa chết!”
Câu này của hắn, xem như nói ra tiếng lòng của mấy người, mọi người đều cố gắng chịu đựng, nhưng đó là nơi yếu ớt nhất của đàn ông, năng lực đề kháng cũng thấp, họ cũng sẽ ngứa chết!
Đồng thời, ánh mắt phẫn nộ lại nhìn Nghê Thư, người phụ nữ đáng ghét, chỉ biết dùng ám chiêu!
Nghê Thư cười như nở hoa, phấn sảng khoái này là cô phát minh, cô đương nhiên biết uy lực của nó rồi! Mặc dù không làm họ chết, nhưng trong vòng mười phút dược hiệu phát tác, gãi tróc một lớp da không phải là chuyện khó. Đặc biệt là gãi tới chỗ đó, thật sự đau lại vui vẻ, tuyệt đối tiêu hồn~
“Cô Nghê, chị Nghê, bà nội Nghê, mau cho chúng tôi thuốc giải đi!!” Tiểu quỷ gãi đến sắp khóc rồi.
Nghê Thư cười: “Bà nội?”
Cách xưng hô này dường như không tệ! Thiên Ma hủy đi tòa nhà bà nội cô để lại, vậy cô thu tiểu đệ của anh ta làm cháu trai!
Nghĩ xong, cô không nhanh không chậm mở miệng: “Nếu biết sai, thì mỗi người gọi tôi một tiếng bà nội nghe thử, sau này, các người theo họ Nghê của tôi, là cháu ngoan của Nghê Thư tôi! Thế nào?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!