Bắc Minh Hạo đóng cửa lại, từ từ bước tới: “Như cô thấy, chính là những gì đã xảy ra.”
Chiêm Gia Linh nheo mắt nhìn chằm chằm vào anh ta: “Anh tìm được anh ấy ở đâu? Hôm đó….rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bắc Minh Hạo lấy một chiếc ghế, ngồi xuống, nhướng mày chậm rãi nói: “Thực ra tôi nhận được lệnh phục kích bên ngoài nhà thờ, bất cứ lúc nào cũng có thể kích nổ quả bom bên ngoài nhà thờ, nhưng, tôi lại không nhận được lệnh, lúc tôi đi qua kiểm tra, đúng lức nhà thờ sụp đổ. Nên….chính là như vậy.”
Chiêm Gia Linh vô cùng kinh ngạc, xem ra Tiêu Tuyệt thật sự muốn lấy mạng của những người này! Cô ta biết Bắc Minh Hạo cũng đang làm việc cho anh, nhưng, cô ta lại không biết là làm việc gì. Đây chính là đặc biệt của Tiêu Tuyệt, những người làm việc cho anh, không bao giờ biết được tình hình của nhau. Nên khi ai đó xảy ra chuyện, cũng không ảnh hưởng đến hoạt động chung của anh, càng không cần phải lo lắng có người sẽ phản bội lại bọn họ.
Sau khi bình tĩnh lại, Chiêm Gia Linh hỏi: “Anh gọi tôi đến, là muốn tôi làm gì?”
Cô ta không tin Bắc Minh Hạo có ý tốt như vậy!
Đôi mắt Bắc Minh Hạo toát lên sự lạnh lùng, nở một nụ cười khó hiểu, quay người đi ra khỏi phòng, Chiêm Gia Linh nhìn người đang nằm trên giường, cũng đi theo anh ta ra khỏi phòng.
Anh ta dựa vào cửa, ngước mắt lên nhìn cô ta: “Tôi đã tìm bác sĩ đến khám cho anh ấy”
“Nên?”
“Hình như đã bị tổn thương đến đầu, nhưng lại không thể tìm ra vấn đề nằm ở đâu, tóm lại, anh ấy vẫn luôn duy trì dáng vẻ như bây giờ, bốn ngày rồi, vẫn chưa tỉnh lại.” Nói đến đây, Bắc Minh Hạo khẽ cười: “Có lẽ, đây là một cơ hội, cho cô và tôi đều có lựa chọn, cơ hội thành người như thế nào!”
Cuối cùng Chiêm Gia Lĩnh cũng hiểu ý của anh ta, cau mày, nở một nụ cười: “Trước khi anh muốn trở người như thế nào, tốt nhất anh nên hiểu Tiêu Tuyệt là người như thế nào, nếu không, tôi sợ anh sẽ chết một cách rất thảm.”
Từ khi tiếp xúc với người này, cô ta đã nhận ra một điều, những thứ của anh ta, không có dễ nhớ như vậy!
Bắc Minh Hạo nắm lấy ngón trỏ khẽ lắc: “Tôi nghĩ là cô hiểu nhầm rồi.”
“Hả?” Sự giễu trong ánh mắt của Chiêm Gia Linh còn rõ ràng hơn.
Bắc Minh Hạo không nhanh không chậm lên tiếng: “Bên phía Hồng Môn không hề biết Tiêu Tuyệt đã được tôi cứu ra, đây là cơ hội tốt khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác!”
Chiêm Gia Linh nhìn chằm chằm vào anh ta, đột nhiên lên tiếng: “Anh muốn đối phó với Hồng Môn?”
“Haha, chẳng qua tôi chỉ muốn làm chuyện mà Tiêu Tuyệt vẫn luôn muốn làm mà thôi, không có gì kỳ lạ cả.”
Chiêm Gia Linh vội vàng truy hỏi: “Lý do?”
Bắc Minh Hạo rủ mắt xuống, nở một nụ cười: “Không cần bất kỳ lý do nào cả.”
Cơ hội, là chuẩn bị cho anh ta, anh ta phải nắm bắt. Lý do gì cũng chỉ là cái cớ thôi, những thứ đó đều là những lời nói nhảm nhí!
Anh ta muốn đứng trên đỉnh cao của quyền lực, chính là đơn giản như vậy!
Chiêm Gia Linh là một người phụ nữ sắc xảo, thông minh, anh ta không phần phải giải thích, tự cô ta cũng có thể nhìn ra. Cô ta lạnh lùng cười một tiếng, nheo mắt nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì đó là chuyện của anh, đừng mong tôi làm việc cho anh!” Cô ta quay người muốn rời đi, Bắc Minh Hạo cũng không vội, mà chỉ bình tĩnh lên tiếng: “Chuyện của em gái cô, không phải chỉ có Tiêu Tuyệt mới có thể giúp đỡ.”
Chiêm Gia Linh dừng chân lại.
Bắc Minh Hạo đi đến, đứng bên cạnh cô ta, nhìn chằm chằm vào cơ thể đang cứng đờ của cô ta, nói: “Tôi hiểu nỗi đau mất người thân, đặc biệt, người mà cô yêu thương nhất! Vì vậy, cô có thể lựa chọn tin tôi, tôi chắc chắn sẽ tìm thấy em gái của cô! Và, chỉ có tôi mới có thể giúp cô tìm thấy cô ấy!”
Chiêm Gia Linh từ từ quay lại, đôi mắt sắc bén, bị che lấp bởi cảm xúc rối loạn.
Một lúc sau, cô ta hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào anh ta: “Phải làm gì?”
Bắc Minh Hạo khẽ cười: “Tôi muốn tìm hiểu tất cả về Tiêu Tuyệt, bao gồm, sức mạnh của anh ta, thuộc hạ của anh ta, tất cả về anh ta….”
Đường Hằng Nguyên gần đây có rất nhiều người đến và đi, các đường bí mật khác của Hồng Môn cũng phái người đến giúp đỡ, ngay cả phó đường chủ của Hồng Môn Quan Mạc cũng tự mình đến giúp đỡ.
Sáng sớm, Quan Mạc phòng trần mệt mỏi, mặc đồ đen, đeo kính râm.
Đinh Khiêm đang bưng bát cháo từ phòng bếp ra, vừa nhìn thấy anh ta, liền sững sờ, Quan Mạc muốn nở một nụ cười chào hỏi, nhưng anh ta lại vội vàng đi vào phòng bếp: “Tiểu Cường! Để lại cho tôi hai cái bánh bao!”
Tiểu Cường miệng đang cắn bánh bao, không hề để ý đến anh ta.
Quan Mạc khẽ há miệng, lại đâm ngay tại chỗ, đúng lúc, chị Điềm bưng hai đĩa rau xào từ bếp đi ra, nhìn thấy anh ta, chớp chớp mắt, vô cùng kinh ngạc nói: “Quan Mạc, sao anh lại đến đây? Đã ăn cơm chưa?”
Quan Mạc đang muốn nói là chưa ăn cơm, chị Điềm lại nói: “Đã ăn cơm rồi vậy thì ra phòng khách đợi một chút đi.”
Khuôn mặt đẹp trai của Quan Mạc vặn vẹo, phải hít thở mấy hơi mới có thể ổn định lại cảm xúc của mình.
Ô hô thương thay, rốt cuộc phó trưởng môn anh đã xúc phạm thần tiên phương nào? Rõ ràng là dưới một người, trên vạn người, sao mọi người lại không nhìn thấy chứ?
Đi Đào Ngột Đường là như vậy, đến Hải Thiên Đường vẫn như vậy!
Coi anh là người ăn chay sao? Là ăn chay sao!
Quan Mạc liền tức giận, bước nhanh qua, chen vào chỗ tiểu Cường, chộp lấy bánh bao thịt.
Tất cả những người ngồi trên bàn bất động nhìn anh ta, cuối cùng, Đinh Khiêm là người phản ứng lại, hét lên: “Quan Mạc! Bỏ bánh bao của tôi xuống!” Anh ta muốn cướp lại, Quan Mạc trực tiếp quay người lại, bỏ bánh bao vào miệng sau đó nuốt xuống mới nói!
Chị Điềm nhìn thấy vậy liền mỉm cười: “Được rồi, được rồi, Quan Mạc tốt xấu gì cũng là khách, thằng nhóc thối tha đừng cướp nữa!” Chị ta đứng dậy múc một bát cháo đưa qua: “Ăn chậm thôi.”
Quan Mạc nhận lấy bát cháo, thổi mấy hơi: “Thế này cũng được rồi.”
“Thằng nhóc thối tha, bớt nói lời ngon ngọt đi!” Chị Điềm mỉm cười mắng một câu, ngồi xuống bên cạnh: “Này, Quan Mạc, không phải cậu là đồ đệ cao cấp của môn chủ sao? Sao ông ta lại để cậu rời đi?”
Đinh Khiêm khẽ cười: “Chắc chắn là bị thất sủng rồi!”
Quan Mạc vừa nghe thấy vậy liền dừng lại “bang” đập tay xuống bàn: “Ai thất sủng! Ai thất sủng!” Vì quá kích động, những thứ trong miệng đều văng ra, khuôn mặt mọi người đều ra vẻ chán ghét: “Quan Mạc!”
Thạch cau mày, đặt đũa xuống, đứng dậy: “Đi theo tôi.”
Quan Mạc gật đầu, đi được hai bước lại quay người giành lấy chiếc bánh bao nhét vào miệng, lúc này mới an lòng đi theo Thạch đến phòng khách.
“Môn chủ có dặn dò gì không?” Thạch đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Quan Mạc tìm một cây tăm, ngồi xuống ghế sofa xỉa răng: “Chuyện của Cỏ Nam Cực lần này, Hải Thiên Đường các cậu đã bị ảnh hưởng nặng nề, môn chủ phái tôi qua để giúp các cậu.”
Thạch cũng rất thẳng thắn, dứt khoát: “Chúng tôi không cần.”
Chuyện cậu chủ Tiêu mất trí nhớ, bọn họ giấu, không báo cáo, nếu như Quan Mạc này vào chắc chắn sẽ bị môn chủ biết được, đó chính là lừa trên giấu dưới, vi phạm nghiêm trọng quy tắc của môn phái.
Quan Mạc bất lực thở dài một tiếng, tháo kình râm ra, để lộ đôi mắt to, đẫm lệ, trên khuôn mặt đẹp trai, không nói ra được là cảm xúc gì: “Cậu cho rằng tôi đồng ý sao? Nhưng cậu chủ Tiêu nhà các cậu chính là bảo bổi của môn chủ, sợ anh ta xảy ra chuyện, tôi còn có cách nào chứ?” Nói xong, anh ta lại nhìn chằm chằm vào Thạch: “Đúng rồi, Tiêu Chí Khiêm đâu? Sao tôi lại không nhìn thấy anh ta? Anh ta….thật sự không sao chứ?”
Thạch lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Cậu ấy không sao, có phải anh rất thất vọng?”
“Mẹ kiếp! Thạch Thạch, sao đức hạnh của cậu lại giống với tên mặt liệt kia thế!” Quan Mạc vô cùng tức giận.
Đúng lúc này, chị Điềm đi vào, đánh một cái vào lưng của Quan Mạc: “Hét cái gì mà hét, đừng đánh thức mợ chủ nhà tôi!”
Quan Mạc sững sờ, khẽ xoa đầu, sau đó liền đè thấp giọng oán hận: “Môn chủ đã nói, tôi cũng không có cách nào? Không vui cũng phải đến! Có tổng bộ nào không ở lại, các cậu cứ xem tôi là người ăn không ngồi rồi đi?”
Anh ta đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục: “Được rồi, đưa tôi đi gặp Tiêu Chí Khiêm đi.”
Chị Điềm và Thạch nhìn nhau, biết có những chuyện sợ là không thể giấu được. Quan Mạc này trông rất qua loa, đại khái, thực ra, anh ta còn tinh quái hơn cả khỉ! Nếu không cũng sẽ không nhận được sự tín nhiệm của môn chủ, có được vị trí phó môn chủ! Thà thú nhận trước còn hơn để lộ ra chân ngựa, nếu như môn chủ hạ lệnh yêu cầu cậu chủ Tiêu lập tức đến Hải Thiên Đường, lúc đó chỉ có thể suy nghĩ kỹ rồi bàn bạc lại sau.
Quan Mạc ngửi thấy mùi gì đó bất thường, nhướng mày: “Thế nào? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Có thể có chuyện gì chứ!” Chị Điềm trừng mắt với anh ta.
Thạch lẩm bẩm: “Cậu chủ Tiêu cậu ấy….”
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn mang theo sự lười biếng truyền đến: “Đang nói về tôi sao?”
Ba người quay đầu lại, Quan Mạc nhìn thấy người vừa đi đến liền mỉm cười, đi ra, khẽ vỗ vào vai Tiêu Chí Khiêm: “Tiêu Chí Khiêm! Đã lâu không gặp!”
Thạch và chị Điềm nhìn chằm chằm vào anh, lo lắng về phản ứng của anh, chỉ cần anh hỏi một câu “Anh là ai”, bọn họ sẽ bị lộ.
Biểu cảm trên khuôn mặt Tiêu Chí Khiêm không thay đổi, thờ ơ, giống như một dòng suối trong suốt, trong trẻo, yên bình, chỉ liếc nhìn anh ta, sau đó lướt qua đi thẳng vào phòng khách.
Quan Mạc cho là nó là bình thường, cũng không thấy kỳ lạ, ngồi trong phòng khách với anh.
Theo như anh ta quan sát, cả Hồng Môn, chỉ có Tiêu Chí Khiêm mới có sự thô bạo, ngang ngược như vậy! Luôn được bắt chước mô phỏng lại, nhưng chưa bao giờ bị vượt qua!
“Tiêu Chí Khiêm, môn chủ không yên tâm về cậu, phái tôi qua đây xem thế nào.” Ở trước mặt Tiêu Chí Khiêm, Quan Mạc bớt đi mấy phần đùa cợt.
Tiêu Chí Khiêm nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết thần trí đang ở nơi nào, ánh mắt vô cùng thờ ơ. Đợi nửa ngày cũng không thấy anh có phản ứng gì, Quan Mạc mỉm cười, quay đầu nói với chị Điềm và Thạch: “Theo tôi thấy, anh ta không có chuyện gì, tôi cũng nên đi báo cáo với môn chủ.”
Thạch âm thầm thở phào nhẹ nhõ, may là tất cả phản ứng của cậu chủ Tiêu bây giờ đều hợp tình hợp lý.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!