Cô Vợ Trọng Sinh CHƯƠNG 308: KHÔNG CÓ EM ANH ẤY SẼ CHẾT
Trác Kim Hứa lại dẫn người đến hiện trường lấy chứng cứ, thuốc nổ trên người Trịnh Lữ đã được gỡ xuống từ lâu, đúng như những gì Liên Cẩn Hành nói, nó chỉ là một quả bom hẹn giờ tự chế chẳng có chút kỹ thuật nào.
Bên ngoài thính phòng bị người ta vây quanh chật như nêm, lại là ban ngày nên thí sinh dự thi, khán giả rồi cả dân chúng vây quanh cùng với các phóng viên nghe tin chạy đến nên tầng tầng lớp lớp người, vòng trong vòng ngoài. Khi xe cứu thương và xe cảnh sát rời đi, mọi người mới dần dần tản đi.
Trên đường có một chiếc moto màu đen chạy rất nhanh, vừa tới cổng thính phòng, người trên xe liền nhảy xuống, còn chưa kịp khóa xe, người đó đã tháo mũ bảo hiểm ném lên xe rồi chạy vào nhưng lại bị bảo vệ ở cửa ngăn lại.
“Anh có thẻ làm việc không?”
“Tôi muốn tìm người!” Người đàn ông ấy còn rất trẻ, mặt mũi đẹp trai đỏ bừng, vội hét lên: “Cô ấy thi ở đây! Tôi nghe nói tên tội phạm truy nã đó đang ở đây, cho nên tôi…”
Bảo vệ mất kiên nhẫn xua tay: “Đã bắt được rồi! Mọi người cũng đã giải tán hiện tại không còn người mà anh muốn tìm đâu!”
Tập Lăng Vũ sửng sốt rồi nhìn lại bên trong, lúc này mới phát hiện, cả đại sảnh vắng ngắt.
“Bắt được rồi?” Thấy bảo vệ định bỏ đi, anh liền kéo lại: “Có người bị thương không?”
Bảo vệ đã bị hỏi câu này nhiều đến mức không bực mình nên quay lại định chửi vài câu nhưng khi thấy hai mắt anh chàng ấy đỏ ngầu, bảo vệ mới kềm chế cơn giận rầu rĩ trả lời: “Con tin mà tên nhóc đó bắt là một cô gái, lúc này đang ở bệnh viện, chuyện còn lại thì tôi không biết, cậu tự đi mà xem!”
Nghe nói là phụ nữ, tâm trạng của Tập Lăng Vũ liền chìm xuống, một luồng dự cảm mơ hồ không biết xuất phát từ đâu nhưng lại mãnh liệt đến mức khiến ruột gan anh không ngừng quặn thắt.
Anh lại leo lên moto, phóng như bay trên đường chẳng khác nào một cơn gió lướt ngang qua thung lũng.
Anh cắn chặt răng nghĩ nhất định không phải cô!
Cho dù có liên quan đến Liên Cẩn Hành đi nữa cũng sẽ không phải cô!
Nhưng tại sao gã tội phạm truy nã ấy không tiếp tục chạy trốn mà lại xuất hiện tại nơi Vy Hiên đang thi?
Anh không tìm được lời giải thích hoàn hảo nào khác.
Gương mặt đẹp trai đằng sau chiếc mũ bảo hiểm màu đen đã ngập tràn sự sợ hãi.
Bên trong phòng bệnh, Vy Hiên đang nằm trên giường bệnh, vết chém trên lưng cô rất đáng sợ nhưng may là không tổn thương đến xương nên chỉ cần khâu lại rồi chờ vết thương lành là cắt chỉ.
Liên Cẩn Hành đẩy cửa đi vào, ngồi cạnh cô, tay được một dải băng treo lên.
Vy Hiên ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác còn anh thì vẫn nhìn cô chăm chú, trong đáy mắt cất giấu một nét cười: “Giận rồi à?”
Vy Hiên không hé răng cũng không muốn động đậy.
Phần giường còn lại chùng xuống khiến cô giật mình, lúc quay sang thì vừa hay thấy một người tiến tới sát mặt nên cô nghiêm mặt lại: “Đây là giường bệnh của em.”
“Hết giường rồi nên bác sĩ bảo anh chung phòng với em một đêm.” Anh bình tĩnh trả lời.
Vy Hiên mím môi rồi nở nụ cười trêu ngươi: “Bác sĩ nào? Lại là người quen của anh sao?”
Biết cô vẫn còn giận chuyện lúc gỡ bom nên Liên Cẩn Hành mỉm cười, gối đầu lên cánh tay không bị thương còn lại, khép mắt, chậm rãi nói: “Là một bác sĩ nữ, sao anh quen biết được chứ? Phụ nữ mà anh quen chỉ có một mình em thôi.”
Vy Hiên không chút nghĩ ngợi bật thốt lên: “Lương Côn Tịnh chẳng phải phụ nữ sao?”
Hỏi xong cả cô và anh đều sửng sốt.
Anh mở mắt ra, Vy Hiên cảm thấy mặt mình nóng bừng nên lập tức quay mặt đi, cô hối hận đến mức hàng chân mày sắp xoắn lại thành sợi dây thừng.
Sau lưng có giọng cười trầm trầm cất lên như thể anh chỉ vừa mới hiểu ra, chậm rãi nói: “Hóa ra em ghen à.”
Vy Hiên giật mình, cô chợt nhớt lại câu mà Vũ đã từng hỏi cô: Vì sao biết bên cạnh anh có nhiều người đẹp như vậy mà cô chưa từng đố kỵ…
Cô há to miệng không nói được lời nào.
Cứ coi như hiện tại cô vẫn chưa đưa ra được lời giải thích hoàn mỹ nhưng thật ra cô không muốn gạt anh.
Vy Hiên siết chặt tấm chăn, hai mắt hơi ửng đỏ, cô hơi ghét chính mình vì cô đang từng chút từng chút một làm tổn thương người quan trọng nhất của cô
Bỗng dưng eo cô bị người ta kéo lại.
Liên Cẩn Hành ở phía sau kéo cơ thể mảnh mai của cô vào lòng rồi tì cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô: “Em chưa từng thay lòng bởi vì trái tim của em luôn hướng về anh, chưa từng thay đổi.”
Lời của anh rất tự tin, tự tin đến mức ngông cuồng.
Vy Hiên toàn thân căng cứng, cô cắn môi nói: “Đồ lừa gạt!”
Anh cười: “Với em mà không dùng chút chiêu trò thì sao mà được chứ?”
Liên Cẩn Hành là dân làm ăn, đã quen với việc lên kế hoạch tỉ mỉ rồi bất ngờ tấn công. Lần này là cơ hội hiếm có, một trong những chuyên gia gỡ bom chính là đàn em khóa dưới của anh khi còn học đại học, ngay khi nhìn thấy thuốc nổ được cột trên người cô, anh ta đã nói với Liên Cẩn Hành rằng đây chỉ là vấn đề nhỏ. Cho nên làm sao anh bỏ lỡ cơ hội được chứ?
Một lúc lâu sau cô mới nói: “Em đã nghĩ rằng mình sắp chết thật rồi…”
Liên Cẩn Hành nhìn cô, cánh tay ôm chặt: “Có anh ở đây thì chuyện đó khó lắm.”
Vy Hiên lại im lặng.
Có cô ở bên, tuy là vì lưng của cô vừa mới được may lại nên bác sĩ đã dặn dò là không được cử động nên mới có thể để mặt anh nhân cơ hội lợi dụng, nhưng Liên Cẩn Hành lại có cảm giác thỏa mãn như thể tìm lại được thứ quý giá mà anh đã làm mất vậy.
“Tay anh… Sao rồi?” Cô cất giọng rầu rĩ hỏi.
“Bác sĩ nói phải trị liệu nghiêm túc và phải bó bột một tháng, đề phòng xương bị lệch vị trí, sau một tháng nữa thì quay lại chụp phim, kiểm tra… Có lẽ sẽ có di chứng, ví dụ như vai sẽ bị đau hoặc sẽ sợ lạnh chẳng hạn.”
Anh cố ý nói như vậy và quả nhiên Vy Hiên nghe xong liền nhíu mày, thấp giọng: “Vậy phải nghe lời bác sĩ mới được, để lại di chứng thì không tốt đâu.”
“Trong tình huống như hiện tại thì anh không thể nghe lời bác sĩ được.”
“…”
Người phía trước lại im lặng còn Liên Cẩn hành thì cười tươi như hoa sen tuyết nở rộ vậy.
Mấy giây sau, Vy Hiên mới mở miệng: “Tại sao phải đánh mạnh như vậy làm gì, làm bị thương chính mình không đáng.”
“Dựa vào những gì hắn đã làm với em thì có đánh chết cũng đáng.” Giọng điệu của anh dần trở nên lạnh lùng, cứ nghĩ đến việc tên khốn đó khiến cho Vy Hiên phải đánh trả dữ dội như vậy, anh hận đến mức muốn nghiến răng trèo trẹo.
“Động một chút là nói năng bạo lực như vậy, anh sẽ bị người ta xem là phần tử bạo lực đấy…” Cô tức giận quay mặt lại thì vừa đúng lúc áp sát anh khiến cô giật mình.
Kề sát mặt anh khiến cô có thể ngửi được hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá bạc hà của anh.
Cô cứ mở to hai mắt mà nhìn như vậy rồi dần dần bị ánh mắt sâu thẳm của anh cuốn hút.
Ánh mắt của anh như có ma lực, xa xăm tưởng chừng như vo tận, như thảo nguyên vô ngần, lòng sông yên tĩnh, như hùng ưng bay lượn trên không trung, như nham thạch trên sườn núi dưới ánh mặt trời… Cô có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận được chúng trong đôi mắt anh.
Con tim của cô đã run rẩy, muốn được giả thoát của với khát vọng và trở nên mạnh mẽ hơn.
Vì vậy, khi anh dùng cánh tay “cần phải chữa trị nghiêm túc” để nhẹ nhàng vuốt ve hàng chân mày của cô, mũi của cô, môi của cô thì ngay chính cô cũng chìm vào quên lãng.
Cô nhắm hai mắt lại và anh hôn lên trán cô.
“Anh đã nói rồi, em cứ đứng yên ở đó, không cần làm gì cả chỉ cần đợi anh tới là được.”
Người đàn ông ngoài cửa chậm rãi tựa lưng vào tường, hai mắt vô hồn, trống rỗng nhìn chằm chằm mặt đất.
Lúc quay đi, anh sơ ý đụng phải vài người nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy những lời cằn nhằn khó chịu sau lưng mà chỉ lững thững đi ra cửa bệnh viện…
Vy Hiên mở bừng mắt ra.
“Cẩn Hành…” Cô nói: “Em không thể đợi anh.”
Ánh mắt của Liên Cẩn Hành cứng đờ, anh bình tĩnh hỏi cô: “Vì sao?”
“Em không khống chế được con tim mình nhưng em có thể khống chế được lý trí… Em không thể bỏ rơi Vũ.” Thấy anh định nói cô chỉ mỉm cười: “Em đã hiểu rõ đó không phải là tình yêu. Thế nhưng, nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thực rằng em và cậu ấy sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau.”
Liên Cẩn Hành nhìn cô, sự thất vọng trong mắt anh đã biến thành sự lạnh lẽo: “Em biết em tàn nhẫn cỡ nào không?”
Vy Hiên vẫn đang cười nhưng mắt cô đã nhòe lệ: “Xin lỗi, em biết em đã khiến cho anh bị tổn thương, anh không đáng phải chịu điều này. Nếu như… nếu như em không chủ động đi về phía anh thì anh sẽ vẫn là người không phải chịu tổn thương vì bất cứ ai.”
Sở dĩ, ngay từ đầu, chính là lỗi của cô.
Cô biết điều đó.
Nhưng cô không ngờ báo ứng lại tới quá nhanh, bây giờ cô đã nếm mùi rồi.
Người đau khổ đâu chỉ có mình anh.
Anh ngồi dậy, bước xuống giường, tới trước cửa sổ, quay lưng về phía cô: “Cho anh một lý do.”
Anh nói: “Cho anh một lý do mà anh chấp nhận được để anh buống tay, để anh… không hận em.”
Vy Hiên cũng chống tay ngồi dậy, không cẩn thận lầm vết thương bị căng ra, khiến cô xuýt xoa một tiếng.
Nghe tiếng thở đau đớn của cô, theo bản năng anh muốn quay lại xem thử nhưng vẫn kềm chế.
Cô kiên định nói từng câu từng chữ: “Em và Vũ không thể xa nhau.”
Cô đã không cần phải tuân theo bất cứ niềm tin nào trên chặng đường dài bởi ở cuối con đường là Vũ của cô, cô sẽ kiên trì đi về phía cậu ấy. Mặc dù điều này đối với người đàn ông khác và cô mà nói là một sự tàn nhẫn.
Anh cười khẩy: “Cái này mà cũng được coi là lý do sao?”
Vy Hiên cất tiếng cười khàn đục: “Đúng vậy, nó không được tính.”
Điều này mà là lý do gì chứ?
Nó chỉ là cuộc đời của cô, là cuộc đời mà cô phải sống.
Ô hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn bóng lưng rắn rỏi nhưng cô đơn của anh: “Không có em, cậu ấy sẽ chết.”
“Tổng giám đốc!”
Cổng chính bệnh viện, Từ Cường vội vã chạy tới: “Tại sao anh lại đến đây? Mau trở về đi thôi, người của công ty quảng cáo và công ty sản xuất đều đã đến đông đủ rồi, họ đều đang chờ anh về họp.”
Tập Lăng Vũ không nói một lời, nhảy lên xe moto.
Từ Cường thấy vậy liền nôn nóng: “Tổng giám đốc, anh muốn đi đâu? Anh phải đi về cùng tôi… Nếu để cho phu nhân và giám đốc Trình biết thì nhất định sẽ ca một bài đấy! Tổng giám đốc, tổng…”
Chiếc xe màu đen chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng xe cộ.
Tập Lăng Vũ lái xe, không ngừng tăng tốc, tăng tốc…
Anh nghĩ nếu anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn liệu cô sẽ đau lòng chứ? Hoặc giả té bị thương nặng, cần cô chăm sóc cả đời chẳng hạn, vậy cũng rất tốt!
Tốc độ xe lại nhanh hơn, chiếc xe phóng trên đường nhanh như chớp.
Mãi đến khi chạy ra khỏi khu vực trung tâm thành phố, đến một con đường héo lánh ở ngoại ô thành phố, anh mới từ từ dừng lại.
Hai bên đường đi không một bóng đèn xe cũng không có đèn đường, đây là một con đường làng tối đen như mực.
Anh tháo nón bảo hiểm xuống, quăng mạnh ra giữa đường, anh chẳng khác nào một con thú bị nhốt, đi tới đi lui, vò đầu bứt tóc nhìn quanh rồi dứt khoát nằm ra giữa đường cái, đốt điếu thuốc đưa lên miệng.
Từ xa chỉ có thể nhìn thấy một chấm nhỏ màu đỏ mà thôi.