Cô Vợ Trọng Sinh CHƯƠNG 309: ĐẾN RỒI ĐI
Màn đêm nặng nề dồn ép anh đến mức sắp nghẹt thở, cảm giác như đang ở dưới nước, hai chân bị cột vào một khối đã kéo thẳng anh xuống đáy nước, mặc kệ có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát lên khỏi mặt nước được, anh muốn lớn tiếng gọi nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Vì vậy, anh tuyệt vọng, từ bỏ ý định sống, để mặc cho mình chìm sâu xuống đấy, vùi mình vào trong bùn đất.
Tập Lăng Vũ biết, ngay từ đầu anh đã thuộc về nơi đó, chẳng qua anh đã nảy sinh một chút hy vọng, vọng tưởng mình là người sống trong một thế giới rực rỡ sắc màu nhưng không ngờ rằng thế giới của anh ngoại trừ màu đen ra thì cũng chỉ có màu đen mà thôi.
Màu sắc tươi sáng duy nhất của anh đã mất rồi.
Kỳ thật, từ lâu anh đã biết điều đó là do anh cưỡng đoạt.
Ánh mắt của cô khi nhìn anh luôn mang theo sự thương hại cùng đau lòng và sự bao dung không theo nguyên tắc nào cả! Lúc anh yên tâm hưởng thụ cũng là lúc trái tim anh hoảng sợ. Anh sợ có người cướp đi tia sáng duy nhất của đời.
Từ phía xa có một ánh đèn xe chiếu lại.
Một chiếc xe tải lớn chở cát sông được cải trang chiếm cả con đường, đèn xe soi được hết cả chiều rộng con đường nhưng lại không thể chiếu tới chỗ anh đang nằm giữa con đường.
Anh hút thuốc, điểm sáng màu đỏ mờ mờ lúc ẩn lúc hiện.
Khi chiếc xe tải đến gần, rốt cuộc tài xế cũng nhìn thấy có người nằm giữa đường liền giật mình hoảng hốt thắng gấp!
Chiếc xe tải rõ ràng là đã được cải trang, cao tới hai mét, trọng lượng có thể đạt tới sáu mươi tấn! Buổi tối toàn chọn những con đường không người qua lại nên tốc độ hiển nhiên là không thể chậm được, mặc dù cự ly soi sáng của đèn pha đạt tới khoảng một trăm mét, nhưng sau khi thắng gấp thì chiếc xe cũng phải lao tới trước năm mươi mét nữa.
Tài xế sợ toát cả mồ hôi lạnh nhưng mặc kệ anh nháy đèn và bóp còi giục thế nào đi nữa thì người nằm trên đường vẫn không nhúc nhích.
Anh biết tình cảm của cô đối với anh không phải là tình yêu.
Rốt cuộc chiếc xe tải cũng dừng lại, tài xế thì đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, cũng may là thắng xe ăn nếu không…
Tài xế mở cửa, nhảy xuống vội vàng chạy tới kiểm tra.
“Anh…”
Khi anh thấy người đang nằm đó vẫn còn ý thức và đang hút thuốc, anh liền nổi trận lôi đình, xăn tay áo lên và lôi anh ta dậy: “Hơn nửa đêm nằm ngay giữa đường cái, cậu muốn chết à!” Nói xong liền tung một cú đấm vào mặt anh.
Tập Lăng Vũ đờ đẫn như một cái xác không hồn, một người từng tranh cường, háo thắng, đặc biệt là khi đánh nhau tuyệt đối sẽ không chịu thua như anh giờ đây lạ để mặt cho người tài xế xả giận.
Anh lại té xuống đất và bị tài xế đá cho mấy cái rồi bị đẩy sang một bên, lúc này anh ta mới phun một cái, chậm rãi lấy xe đi.
Xung quanh là màn đêm đen kịt còn anh đã định trước là sẽ thuộc về bóng tối này.
“Không có em, cậu ấy sẽ chết.”
Những lời này đúng là sức nặng!
Liên Cẩn Hành gục đầu xuống, khẽ cười: “Phạm Vy Hiên, em bảo anh làm sao để không hận em đây?”
Vy Hiên nhéo mạnh lên tay của mình, đau đớn có thể giúp cô giữ được đầu óc tỉnh táo, không đến mức mất đi lý trí.
Cô gượng cười: “Uhm.”
Anh nheo mắt, quay đầu lại, đầu lưỡi liếm liếm răng cửa, ánh mắt anh liên tục thay đổi.
Đột nhiên, anh kéo miếng vải đang treo cánh tay trái ra rồi đi tới, chống hai tay ở hai bên hông cô, đối diện với cô và nhìn chằm chằm vào cô: “Liên Cẩn Hành này chưa bao giờ cho ai cơ hội thứ hai, em có chắc là em muốn từ bỏ anh không?”
Vy Hiên muốn cười nhưng cười không nổi nữa, cô hiểu rất rõ “từ bỏ” lần này là ý gì.
Nhưng cô vẫn gật đầu tuy nhiên cô không dám nhìn vào mắt anh.
Người đàn ông ấy phẫn nộ rồi.
“Nhìn anh đây này.” Anh nói nhưng Vy Hiên không chịu, cô vẫn cụp mắt và véo vào tay mình dưới tấm chăn, càng véo càng đau.
“Nhìn anh đi!”
Cô giật mình ngẩng đầu trong vô thức, giây phúc cô nhìn vào mắt anh, cô đã nghe thấy có thứ gì đó trong tim mình đang vỡ nát.
“Không! Em không muốn nhìn!” Cô lấy hai tay che mắt mình lại.
Cô không muốn nhìn anh, không muốn nhìn thấy dáng vẻ bị tổn thương của anh!
Không muốn nhìn… những giọt nước mắt bị anh che giấu.
Cô không dám nghĩ một người đàn ông uất ức đến mức khóc không ra nước mắt sẽ đáng thương như thế nào.
Nước mắt của cô rơi xuống theo khóe mắt, như muốn khóc dùm anh, dù cho anh có bao nhiêu đau khổ thì cô cũng sẽ khóc thay cho anh! Nhưng cô không muốn mở mắt, cô muốn anh hận cô, từ nay về sau nhắc tới người con gái tên Phạm Vy Hiên sẽ chỉ còn lại phỉ nhổ… như vậy thì trong lòng cô mới dễ chịu được một chút.
Nếu Liên Cẩn Hành đã được định trước là khúc nhạc đệm trên hành trình không được xem là hoàn mỹ của cô thì anh cũng nhất định sẽ là ca khúc chủ đề duy nhất có thể tượng trưng cho cuộc đời cô.
Sắc mặt của Liên Cẩn Hành trở nên cứng rắn như sắt thép nhưng khi thấy cô tự véo mình tím cả hai tay, anh bất chợt cứng đờ.
Anh chụp cổ tay cô, muốn kéo hai tay cô xuống nhưng cô vẫn bướng bỉnh không chịu. Cô không muốn để cho anh thấy dáng vẻ chật vật của cô lúc này bởi nó rất xấu, thật sự rất xấu cho nên cô không muốn.
Anh nghiến răng, dùng sức đè xuống, anh đặt tay cô vào loàng bàn tay nắm lại rồi lại mở ra, nhìn nhiều lần.
“Ai cho em cái quyền làm nó bị thương thành như vậy?” Từ lâu chúng đã là đôi tay có thể kéo ra những tiếng đàn mỹ miều chứ không còn là tay của riêng cô nữa.
Vy Hiên không nói lời nào, từng giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay cô rồi lại chảy vào lòng bàn tay anh.
“Em muốn anh buông tay đúng không?” Anh hỏi.
Vy Hiên không ngăn được dòng nước mắt nhưng lại có thể kềm chế được sự xúc động mà cô muốn phú định.
Liên Cẩn Hành mím đôi môi khô khốc rồi mỉm cười: “Đây chắc là việc cuối cùng mà anh làm vì em.”
Triệt để buông tay, rời đi không phải là vì không yêu mà ngược lại, sau khi hiểu được lòng cô, tình yêu bộc phát nên anh mới đưa ra quyết định này.
Vy Hiên cụp mắt không nói đượ lời nào nữa nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười, cầm tay anh.
Thực sự… không nỡ rời xa.
Cô chậm rãi cúi đầu, ngả vào lòng anh, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Ánh mắt lạnh như băng khi nhìn cô của anh rốt cuộc cũng không duy trì được lâu.
Anh đưa tay vuốt tóc cô rồi cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc. Sau đó, anh rụt tay về, xoay người đi ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói: “Hợp đồng giữa hai ta có thể hủy bỏ rồi.”
Cửa được mở ra rồi đóng lại.
Anh đã tới rồi lại đi.
Vy Hiên cúi người, hai tay vẫn còn duy trì tư thế ôm chặt anh nhưng trong tay đã sớm không còn gì nữa rồi.
Tim rất đau, đau hơn bất cứ lúc nào hết, bởi vì lần này nó không đau cho người khác mà đau cho chính cô.
Đột nhiên lại thật hận, hận anh ép bản thân phải đối mặt, từ nay về sau đến chọc cười cũng không được nữa, khoảnh khắc lúc cô thừa nhận ấy, cô đã cảm thấy mất mát và hối tiếc rồi, nhưng ai bảo đó là trái đắng cô tự mình gieo lấy chứ.
Đúng là rất đắng.
Lúc y tá đi vào, khẽ than thở một tiếng: “Ôi trời, sao vậy! Miệng vết thương của cô bị rách rồi!”
Vy Hiên không nghe không thấy, trong đầu cô lúc này chỉ vang vọng những lời Liên Cẩn Hành đã nói, mỗi một câu đều rất rõ ràng, muốn quên cũng không được.
Chẳng mấy chốc, bác sĩ lại vào vừa kiểm tra vết thương vừa trách cô không biết yêu quý bản thân! Vết thương vừa mới khâu lại đã bị làm cho rách ra!
Cô vẫn không nói một lời, để mặc cho bác sĩ cắt chỉ ra rồi lại khâu lại, vết thẹo để lại trên người cô lại càng xấu hơn.
Trước khi rời đi, bác sĩ đã dặn y tá phải để ý đến cô nhiều hơn.
“Cô Phạm, cô nhất định phải chú ý đến vết thương đó! Khâu lại lần hai khiến nguy cơ nhiễm trùng tăng cao, vết thương cũng lâu lành hơn và khả năng bị biến chứng cũng cao hơn…”
Vy Hiên nằm nghiêng một bên trên giường, quay mặt vào trong, nhìn cô không chút sức sống.
Y tá nhìn cô nghĩ: Này là cãi nhau rồi đây.
Cô ta cố ý nói: “Anh chàng vừa nãy rất quan tâm cô, chính anh ấy đã nói cho tôi biết khả năng vết thương của cô bị rách ra rồi.”
Quả nhiên là anh, cơ thể Vy Hiên khẽ run lên.
Sau khi y tá đi, cô liền úp mặt vào gối, toàn thân càng run dữ dội hơn.
Anh luôn ép cô phải tự nhìn rõ con tim mình, nhưng thấy rõ rồi thì có thể thế nào?
Nếu như không tận mắt nhìn thấy thì ba cô đã đối xử thế nào với cậu bé đáng thương đó, hoặc cô của ngày hôm nay sẽ không do dự mà rời đi sao! Dù sao cũng đã mười năm rồi, cũng đủ để bù đắp lại rồi.
Nhưng cô đã thấy và cũng đã trợn mắt há mồm như những người ngồi trước máy quay, cô đã tận mắt nhìn thấy thảm kịch.
Cảnh tượng ấy chính là khối u ác tính, không thể cắt.
Đối với Vũ mà nói nó cũng vậy.
Cho nên, cùng nhau bình tĩnh chính là giúp đỡ lẫn nhau, nhiều năm qua cô và Vũ đều nhận thức như vậy.
Nếu đã đóng vai người bảo vệ thì cô quyết không thể từ bỏ, trong tim có đau đi nữa cũng không thể buông bỏ! Bằng không, cách làm của cô và người ba muốn mang theo anh ấy cùng nhảy lầu liệu có khác gì nhau?
Không, có khác biệt.
Ba đã phá hủy tất cả những điều tốt đẹp vốn có của anh, còn cô thì lại một lần nữa tập hợp những điều vốn dĩ không tốt đẹp của anh lại sau đó tự tay phá nát… cho nên cô tàn nhẫn hơn.
Cô tự nhủ, Cẩn Hành chỉ là ngoài ý muốn, dù cho tới sớm một chút hay chậm một chút thì đều sẽ xảy ra chuyện… ngoài ý muốn.
Có lẽ là là do thuốc tê nên cô ngủ mê man cả một ngày, khi tỉnh lại, đã là khuya ngày hôm sau.
Các khớp xương toàn thân đều đau nhức, cô định rung chuông gọi ý tá nhưng cô vừa cử động đã có người lập tức đi tới: “Vy Hiên?”
“Tuyết Chi…” Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng may là có cô ấy ở đây nên cô mới không cô đơn một mình, Vy Hiên chưa từng sợ ở một mình như bây giờ.
“Cậu ngủ lâu lắm đấy!” Tuyết Chi cẩn thận nâng cô dậy, hỏi: “Có muốn uống chút nước không?”
“Uhm…”
“Lúc nhận được điện thoại của cảnh sát Trác, tớ liền lập tức đến đây!” Tuyết Chi đưa ly nước sang rồi ngồi xuống cạnh cô, quở trách: “Cậu đúng là, làm tớ sợ muốn chết!”
Cô uống một hớp, giải tỏa được cơn khát trong cổ họng rồi mới mỉm cười: “Tớ chỉ khâu có mười mấy mũi thôi, không có chuyện gì quan trọng.”
“Tớ đã tìm hiểu chỗ bác sĩ rồi, sức khỏe không có gì đáng ngại.” Tuyết Chi nghiêng đầu nhìn cô như muốn nhìn thấu bức tường mà cô cố gắng dựng lên: “Trong lúc ngủ, cậu gọi tên của Liên Cẩn Hành đó, cậu biết không?”
Vy Hiên hơi khựng lại, nhưng chẳng mấy chốc cô cô đã áp chế được sự xúc động đang dâng lên trong lòng, tỏ thái độ rất bình tĩnh: “Anh ấy đã cứu tớ nên tớ rất cảm kích, trong mơ gọi tên anh cũng bình thường thôi.”
Tuyết Chi chăm chú nhìn cô, cuối cùng mới khẽ thở dài: “Vy Hiên, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, cậu có nói dối hay không tớ chỉ cần nhìn là biết.”
Vy Hiên cụp mắt nhưng cũng không giải thích mà chỉ nằm xuống giường, kéo chăn qua đầu muốn ngủ tiếp.
Tuyết Chi ngồi bên cạnh thấy vậy liền hoảng hốt: “Cẩn thận vết thương! Đừng để bị rách nữa.”