Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Trọng Sinh

Tập Lăng Vũ không thể lựa chọn buông tay sau sự việc đó, như anh ta đã nói, anh ta không hối hận! Vì vậy, càng không thể để cô rời đi, gả cho người khác là càng không được!

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.

Anh nhấc máy, là nhân viên bảo vệ ở tầng dưới gọi: “tổng giám đốc, giám đốc Trình…ồ không, ngài Trình muốn gặp ngài…”

Tập Lăng Vũ ngay cả qua loa cũng lười: “Đuổi ra ngoài.”

“Ngài Trình nói, nếu như ngài không gặp ngài ta, ngài ta sẽ lập tức gọi điện thoại gọi phóng viên…nói là có tin muốn báo…”

Đôi con người u ám của Tập Lăng Vũ bộc phát ra một tia sáng tàn bạo: “Để ông ta lên đây.”

Cúp điện thoại, anh ngồi về bàn làm việc.

Rất nhanh, cửa đã bị đẩy ra.

“tổng giám đốc Tập, cuối cùng ngài cũng có thời gian gặp tôi rồi.” Trình Đông cười lạnh đi vào, anh cả Trình Hạo đi theo sau ông ta.

Trình Đông trực tiếp ngồi xuống đối diện anh, hai chiếc đùi thoải mái vắt chéo lên nhau, Trình Hạo cao to đứng ở bên cạnh ông ta, giống như một vệ sĩ.

“Tôi cho ông năm phút.” Tập Lăng Vũ liếc nhìn ông ta một cái: “Tốt hơn là ông nên thật sự có chuyện.”

“Ha ha …” Trình Đông khinh miệt cười một tiếng, nói: “Cậu bảo ả tiện nhân Nhiếp Vĩnh Nhi đó hạ thuốc tôi, nhân cơ hội gạt cháu của tôi, cướp đi công ty của nó, cậu tưởng chuyện này sẽ xong như vậy sao? Tôi nói cho cậu biết, không có dễ vậy đâu! Nhà họ Trình chúng tôi không phải hạng dễ ức hiếp!!”

Thanh âm vừa dứt, Trình Hạo rút ra một con dao bổ dưa hấu, đột ngột dùng sức cắm trên bàn!

Sắc mặt Tập Lăng Vũ không thay đổi, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn bốn phút ba mươi giây.”

Trình Đông tức giận nói: “Tập Lăng Vũ, cậu tốt nhất là nên hiểu rõ hơn đi! Nếu như cậu không lập tức trả công ty cho Hạc Minh, tôi sẽ vạch trần chuyện xấu của cậu ra ngoài! Cho mọi người biết nhân vật mới nổi trong lĩnh vực bất động sản gì đó, con cưng mới trong thương giới gì đó, chẳng qua chỉ là một kẻ xấu xa không có hiếu đạo, thông gian với con gái của hung thủ đã bắt cóc giết hại mẹ của mình!”

Đôi lông mày của Tập Lăng Vũ khẽ nhướng lên, ánh mắt lạnh lùng: “Có giỏi thì nói lại một lần nữa xem.” Giọng nói anh lạnh lùng, khí tức hung hãn khắp toàn thân lan ra.

“Ha ha…” Trình Đông đột nhiên cười lớn: “Sợ rồi? Vậy thì mau cút ra khỏi công ty, ông đây tâm trạng tốt, nói không chừng sẽ tha cho cậu.”

Tập Lăng Vũ lại chậm rãi cúi đầu, lạnh lùng nói: “Còn có hai phút rưỡi.”

Trình Đông trừng mắt nhìn anh: “Tập Lăng Vũ, cậu đừng có mà đắc ý, tôi có anh em là phóng viên, trong tay anh ta nắm rất nhiều tin nóng a! Có lên báo hay không thì chỉ cần một câu nói của tôi thôi! Đến lúc đó, cho dù cậu không sợ, cô Phạm đó của cậu chỉ e là không có may mắn như vậy đâu nhỉ?”

Nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Tập Lăng Vũ, ông ta cười: “Nghe nói cô ta sắp kết hôn với Liên Cẩn Hành rồi, nếu như để người khác biết mối quan hệ giữa cô ta và cậu…Ha ha, chỉ e là cả đời này cô ta chỉ có thể làm người đàn bà phóng túng dâm loạn trong miệng người khác thôi! Cho nên, cậu hãy nghĩ kỹ đi, rốt cuộc là có chấp nhận lời đề nghị của tôi không.”

Tập Lăng Vũ từ đầu đến cuối không hề ngước mắt lên, nhưng hai tay để dưới bàn đã siết chặt lại.

“Còn một phút.”

“Cậu—” Trình Đông vỗ bàn đứng lên, chỉ vào anh, căm hận nói: “Cậu nghĩ tôi không dám vạch trần sao? Được, vậy chúng ta cứ đợi đó đi! Đến lúc đó, cho dù cậu có đến cầu xin tôi cũng vô ích!”

Ông ta quay người định đi, nhưng Tập Lăng Vũ đột nhiên lên tiếng: “Tôi đã vô tình lấy được thứ gì đó từ máy tính nhà ông.”

Trình Đông lập tức dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt trừng anh ta lộ ra một tia hoảng sợ, nhưng không thể không cảnh giác mà nhìn chăm chăm vào anh ta: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.”

Tập Lăng Vũ đứng dậy, sải bước chân ung dung đi vòng ra khỏi bàn làm việc, rút con dao cắm trên bàn ra, nghịch nó trong tay: “Tiền mà ông nghĩ cách rút từ tài khoản của công ty, đã đi đâu rồi?”

Trình Đông lập tức trừng to mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, nhưng vẫn luôn nghiến chặt răng: “Tiền gì? Tôi không biết!”

Trình Hạo cũng nghi ngờ mà nhìn ông ta, thanh âm thô bạo hỏi: “Lão nhị, số tiền mà cậu ta nói là sao?”

Trình Đông nghiến răng: “Đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta muốn vu hại em đó!”

“Vu hại?” Khoé miệng Tập Lăng Vũ cong lên, nở nụ cười khẽ: “Người đại diện hợp pháp của Kiến Trúc Đông Tấn, ông nhất định là rất quen đúng chứ?”

Sắc mặt Trình Đông lập tức thay đổi: “Đông Tấn cái gì, tôi chưa hề nghe qua!”

Ông ta muốn kéo anh cả của mình bỏ đi, thanh âm của Tập Lăng Vũ vang lên từ đằng sau: “Nếu như tôi báo cảnh sát, ông đoán xem ông sẽ ngồi tù bao nhiêu năm?”

“Tôi… tôi chưa làm gì hết, không thèm sợ cậu!” Sự hoảng loạn của Trình Đông càng rõ ràng.

Tập Lăng Vũ nhìn ông ta chằm chằm, dần dần lộ ra nụ cười: “Trình Đông, ông là người thông minh, tôi nghĩ ông biết phải làm thế nào rồi đó.”

Trình Đông nghiến răng, quay đầu rời đi, một câu cũng không muốn nói nữa!

Trình Hạo trừng mắt nhìn Tập Lăng Vũ một cái, sau đó quay người đuổi theo em trai mình: “Cậu ta đang nói cái gì vậy?”

Tập Lăng Vũ kêu ông ta lại: “Này—”

Trình Hạo dừng lại, một luồng sáng lạnh lẽo cùng với tiếng thét xé gió bay nhanh qua má ông ta, cắm thẳng lên tấm gỗ khiến hai người sợ tái mặt.

“Đừng quên đồ của các người.”

Đợi hai người mắng chửi mà rời đi xong, Tập Lăng Vũ híp đôi mắt u ám lại, châm một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, tựa vào bàn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua lông mày.

Phóng viên–

Anh lập tức quay lại trước máy tính, vào hộp thư, tìm lại bản sao lưu cuộc gọi di động của Trình Đông mà trước đó Nhiếp Vĩnh Nhi đã chuyển cho anh …

Ra khỏi cửa, Trình Hạo hỏi: “Số tiền mà Tập Lăng Vũ nói là sao?”

Trình Đông ngồi trong xe, vẻ mặt nhăn nhó nói: “Đừng nghe cậu ta nói bậy!”

Ông ta khởi động xe, Trình Hạo trừng ông ta: “Có phải em giấu anh và em gái nuốt tiền rồi không?”

“Đã nói không có rồi!” Trình Đông lúc này thật tâm phiền ý loạn.

Trình Hạo cười lạnh: “Tốt nhất là như vậy! Nếu như để anh biết tiểu tử em giấu anh và em gái, anh tuyệt đối không tha cho em!”

Trình Đông coi như không nghe thấy lời của ông ta, nhưng trái tim đã bắt đầu bất an.

Có trách chỉ trách, chuyện xảy ra đột ngột, ông ta không ngờ Hạc Minh lại từ bỏ miếng thịt đã dâng đến miệng, chủ động chuyển nhượng cổ phần cho Tập Lăng Vũ, ông ta căn bản là không kịp đi lấp cái lỗ đó! Càng huống hồ, ông ta làm gì còn tiền chứ?!

Trình Đông hung hăng đấm vào vô lăng, đáng chết!

Sau khi nhận được cuộc gọi từ Tập Lăng Vũ, Nhiếp Vĩnh Nhi đến văn phòng của anh ta.

Tháo kính râm xuống, cô ta ngước mắt lên nhìn anh ta, nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, chất vấn: “Anh bị điên à? Anh có chắc là muốn làm như vậy không?”

Tập Lăng Vũ dựa lưng vào ghế da, nghiêng người với cô ta, ánh mắt nhìn vào chiếc cửa sổ sát đất gần như chiếm cả nửa bức tường, thanh âm lười biếng nói: “Tôi đã nói rất rõ rồi.”

Nhiếp Vĩnh Nhi kinh ngạc mà nhìn anh ta, dường như không dám tin sự điên cuồng của anh ta lúc này: “Anh biết hậu quả của việc làm như thế nào không?”

Tập Lăng Vũ vén mí mắt lên, quay đầu sang nhìn cô ta một cái, nở nụ cười tà mị: “Chẳng qua chỉ là huỷ diệt mà thôi.”

Cô ta mấp máy môi, rất lâu sau mới nói: “Tập Lăng Vũ, anh thật sự điên rồi!”

Tập Lăng Vũ không để ý, khẽ cười ra tiếng: “Cái này thì có gì mà không tốt? Huỷ diệt, cuộc sống mới.”

Nhiếp Vĩnh Nhi dứt khoát nói: “Tôi từ chối! Tuỳ anh muốn làm gì thì làm, tôi đều từ chối!’

Tập Lăng Vũ đứng dậy đi đến trước mặt cô ta, ánh mắt kiêu ngạo rơi trên khuôn mặt ngày càng thanh tú của cô ta, nhàn nhạt nói: “Cơ hội mà tôi cung cấp cho cô có giá trị hơn nhiều so với việc ngủ với nhà sản xuất và đạo diễn đó.”

Sắc mặt Nhiếp Vĩnh Nhi lập tức thay đổi, trong ánh mắt toàn là sự nhục nhã cùng tức giận: “Tập Lăng Vũ! Anh không phải thần, không thể chi phối bất cứ ai!”

“Không sai.” Anh ta khẽ nhướng mày, biểu thị tán đồng: “Nhưng tôi có thể thay đổi tương lai của cô.”

“Tôi không cần!”

Bây giờ cô ta có thể cởi sạch quần áo của mình trước mặt bất cứ ai, nhưng chỉ với anh ta là phải để lại một tia tự tôn.

Tập Lăng Vũ cười khẩy nói: “Ban đầu hai anh em nhà họ Trình sở dĩ tìm đến cô, không phải vì mục đích này sao? Lúc đó tại sao có thể đồng ý, còn bây giờ lại từ chối? Nhiếp Vĩnh Nhi, chắc cô không phải thật sự tưởng rằng mình xưa không bằng nay đó chứ?” Ép gần đến trước một bước, anh ta nói: “Tôi có thể nâng đỡ cô đến vị trí ngày hôm nay, thì tôi cũng có thể lập tức đánh cô trở về nguyên hình!”

Sự khinh miệt của anh ta khiến lòng tự trọng của cô ta bị tổn thương đến nỗi không thể chịu nổi một đòn.

Hai mắt cô ta đỏ bừng, trừng anh ta, tự giễu cười một cái: “Được a, vậy thì còn đợi gì nữa? Dù sao trong mắt của anh, tôi vẫn luôn giống như một ả gái điếm!”

Cô ta lập tức quay người lại, cố gắng thoát khỏi nơi này trước khi nước mắt tuôn rơi!

“Coi như giúp tôi một việc.” Phía sau, giọng nói của anh ta lộ ra một chút vô lực, chí ít, đó là cảm xúc thực sự chưa từng bộc lộ ra trước mặt cô ta.

Nhiếp Vĩnh Nhi đứng đó, từ từ quay đầu lại.

Anh dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thần sắc bất lực mà mê man: “Ngoại trừ làm như vậy, tôi không nghĩ ra được cách khác rồi.”

Ngoảnh mắt nhìn lại, anh ta nói: “Giúp tôi.”

Nhiếp Vĩnh Nhi sững sờ, như thể không dám tin.

Giọng điệu của anh ta, vậy mà lại tràn đầy cầu xin…

Đôi mắt rũ xuống, cô ta bi ai mà phát hiện, cô ta căn bản không thể từ chối! Anh như vậy, cho dù là đề ra bất kỳ yêu cầu gì, cô ta đều không từ chối được.

Lúc này, Từ Cường gõ cửa đi vào: “tổng giám đốc, cô Lương tới rồi.”

Nhiếp Vĩnh Nhi quay đầu lại, nhìn thấy Lương Côn Tịnh bước vào, có chút kinh ngạc: “Chị Tịnh?”

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận