Trong thời gian đợi thang máy, Trưởng bộ phận Tiêu vẫn đang suy nghĩ, vì lý do gì mà tổng giám đốc vừa liếc mắt nhìn thoáng qua thì đã nói Vưu Thiên Ái chính là người sao chép bản thiết kế? Lẽ nào là vì muốn giữ thể diện cho tổng giám đốc cũ hay sao? Bất luận như thế nào, một khi tổng giám đốc đã đưa ra kết luận thì anh ta chỉ có thể nghe theo mà thôi. Chỉ là nghĩ đến cô gái uyển chuyển hiền lành đó, Trưởng bộ phận Tiêu lại không ngừng lắc đầu, anh ta không có cách nào liên kết cô gái này với người ăn cắp ý tưởng thiết kế thành một.
Khi Trưởng bộ phận Tiêu bước vào phòng thiết kế, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn anh ta. Chị Lâm đắc ý nhìn về hướng Tưởng Cầm, mà đồng thời thì Vưu Thiên Ái cũng nhìn về phía đó, trên môi còn nở một nụ cười nhạt.
Nghiêm Túc nhíu mày lại, cơ thể hơi thẳng.
Tưởng Cầm hết sức bình tĩnh, cô mặc kệ người khác kết luận như thế nào thì cũng không có cách nào buộc tội chính mình một lần nữa! Bởi vì đối tượng là Thiên Ái, cách làm của cô sẽ không quá cực đoan, nhưng cô cũng sẽ không để mặc người khác vu oan!
Trưởng bộ phận Tiêu chậm rãi đi đến chỗ cô nói: “Tưởng Cầm, tổng giám đốc muốn gặp cô!”
Anh ta nói một cách dễ hiểu, mặc dù giọng nói vô cùng nhỏ nhưng cũng đủ khiến cho văn phòng yên tĩnh đến kinh ngạc, lời anh ta nói truyền đến tai mọi người rất rõ ràng không sót chữ nào.
Trong lòng mỗi người ai nấy đều như có sẵn kết quả, chuyện này làm kinh động tới tai tổng giám đốc rồi, nhìn tình hình này có lẽ Tưởng Cầm chắc chắn phải rời đi thôi. Bất kể trong ngày thường có giao lưu qua lại cùng với Tưởng Cầm hay không, biểu hiện trên mặt phần lớn đều là soi mói ganh ghét. Xét cho cùng thì một nhóm này chủ yếu là làm công việc độc lập, ít người hơn thì sẽ có ít đối thủ để cạnh tranh hơn, nhất là sau khi biết rằng Tưởng Cầm được Nghiêm Túc tiến cử tham gia cuộc thi thiết kế thì cô đương nhiên trở thành đối thủ ai cũng muốn loại trừ.
Trái tim của Tưởng Cầm chùng xuống, vẻ mặt có phần hơi tự ti. Nghĩ cũng biết, Mộ Dung Hoành Nghị nhất định sẽ nhân cơ hội này làm ầm ĩ để đạt mục đích của anh ta.
Cô đứng dậy rồi bình tĩnh nói: “Tôi đi ngay đây.”
Trưởng bộ phận Tiêu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng thì anh ta cũng không nói gì, chỉ cúi đầu vẫy vẫy tay.
Trước khi Tưởng Cầm rời đi, ánh mắt của cô hướng về phía Vưu Thiên Ái ở bên kia, người kia nhướng mày, dùng dáng vẻ của người chiến thắng tự tin nhìn vào mắt Tưởng Cầm.
Cô ta muốn Tưởng Cầm biết thế nào là mất mát.
Nghiêm Túc quan sát hình bóng của Tưởng Cầm, chợt anh ta đứng dậy: “Trưởng bộ phận, tôi có chuyện muốn nói.”
Anh ta nói xong thì ngay lập tức đi thẳng ra ngoài, đương nhiên Trưởng bộ phận Tiêu đoán được anh ta muốn nói cái gì, thở dài một hơi rồi cam chịu số phận đi ra theo Nghiêm Túc, cảm giác như phải nghe lời giáo huấn lãnh đạo vậy.
Ở bên ngoài cửa, sau khi nghe xong lời của Trưởng bộ phận Tiêu, anh ta nhíu mày thật chặt, nghi ngờ hỏi: “Anh ấy thật sự nói như vậy sao?”
“Đương nhiên, ngay cả tôi cũng phải nghi ngờ là mình đã nghe lầm.”
Nghiêm Túc không hỏi thêm gì nữa, anh ta trầm ngâm bước vào lại phòng thiết kế.
Ở đằng sau, Trưởng bộ phận Tiêu nhỏ giọng than thở: “Thật là, tốt xấu gì thì tôi cũng là Trưởng bộ phận, cậu coi trọng tôi một chút thì làm sao chứ?”
Phía bên này, Tưởng Cầm lên tầng 29, mở cửa văn phòng của tổng giám đốc rồi đi thẳng vào.
“Nói đi, anh muốn thế nào?” Cô nghênh ngang ngồi xuống, không hề liếc mắt nhìn anh một cái. Dù sao cái kết chẳng qua cũng chỉ là bị đội cái danh ăn cắp bản thiết kế, hơn nữa lại do Mộ Dung Hoành Nghị phán định, vậy thì càng không có khả năng trở mình.
Mộ Dung Hoành Nghị lười biếng dựa vào ghế, nhướng mày trừng lớn mắt: “Thái độ này của cô là thừa nhận chuyện đó sao?”
“Ha ha” Tưởng Cầm nghiêng đầu cười nhìn anh: “Mộ Dung Hoành Nghị, anh đừng nói với tôi là anh cần sự phối hợp của tôi khi vu cáo hãm hại người ta nhé, như thế tôi sẽ khinh thường anh đấy.”
Mộ Dung Hoàng Nghị không nói gì mà trực tiếp cầm đồ trên bàn ném về phía cô.
Tưởng Cầm nôn nóng nhặt nó lên, sau khi nhìn thấy rõ thứ trên đó thì cô ngay lập tức sửng sờ. Đây là thư giới thiệu cô tham gia cuộc thi, do chính Mộ Dung Hoành Nghị viết. Tưởng Cầm cho rằng mình đã đọc nhầm, sau khi đọc vài lần mới xác nhận đây là sự thật. Cô ngẩng đầu lên lộ ra vẻ khó hiểu hỏi: “Anh… tại sao anh lại phải làm thế này?”
“Có một số việc cô cần phải hiểu rõ.” Ánh mắt của Mộ Dung Hoành Nghị thoáng chốc trở nên sắc bén hơn một chút: “Tôi muốn làm gì cô thì làm, không ai có thể cứu cô. Nhưng chuyện này không bao gồm thủ đoạn thấp hèn như vậy.” Chợt anh lại cười: “Nói rõ hơn một chút thì tôi có khả năng bóp chết cô, hơn nữa còn rất dễ dàng, nhưng tôi không thích người khác cũng đến nhúng tay vào. Bây giờ thì cô hiểu chưa?”
Mặc khác, điều anh không muốn nói với cô là cho dù người hay thích chỉ trích như anh, cũng không thể không nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Lần đầu tiên nhìn thấy thiết kế này trong nhà anh, tuy rằng không khoa trương, nhưng lại có chút linh động, thoạt nhìn rất thoải mái. Đôi giày dù đẹp đến đâu cũng phải vừa chân, sự thoải mái là yếu tố được quan tâm đầu tiên, sau đó mới đến phong cách cá nhân mà nhà thiết kế muốn thể hiện. Việc Tưởng Cầm có thể hoàn thành tác phẩm sớm như vậy khi mới vào nghề đủ cho thấy sự hiểu biết của cô ấy không hề thấp.
Cô nở nụ cười châm chọc, có phần nhẹ nhõm: “Vậy thì tôi phải cảm ơn anh đã đối xử đặc biệt với tôi.”
Anh đột nhiên nghiêng người nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của cô: “Cô hẳn là không tưởng tượng nổi cô đối với tôi có ý nghĩa gì.”
Tưởng Cầm dời ánh mắt khỏi anh: “Tôi không quan tâm anh đối với tôi như thế nào, nhưng đừng liên lụy người khác, đây là yêu cầu duy nhất của tôi.”
Mộ Dung Hoành Nghị híp hai mắt lại: “Cô không đủ tư cách để đưa ra yêu cầu với tôi.” Anh vẫn mạnh mẽ và độc đoán như trước, đối với cô, anh luôn phản đối mọi chuyện.
“Mộ Dung Hoành Nghị, anh thực sự rất hận tôi sao?” Tưởng Cầm nhìn về phía anh, cau mày hỏi. Cô nghĩ đến ánh mắt bị hận thù phá hủy của anh ba năm trước, cho đến tận bây giờ, trái tim cô cũng không ngừng run rẩy.
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn chằm chằm cô mà không trả lời, nhưng độ cong của gò má anh liên tục hướng lên trên đã giải thích rõ tất cả.
Tưởng Cầm rũ mắt xuống, không nói gì.
Trước khi rời khỏi văn phòng, cô ngập ngừng hỏi: “Thiên Ái sẽ như thế nào vậy?”
Mộ Dung Hoàng Nghị như là nhìn một kẻ ngốc, nhướng mày hỏi: “Cho tới bây giờ mà cô vẫn lo lắng cho cô ta sao?”
Tưởng Cầm mím môi, bình tĩnh nói: “Cô ấy làm tất cả điều này là tại vì tôi. Tôi đã hại cô ấy trở thành loại người như ngày hôm nay.”
Đương nhiên Mộ Dung Hoàng Nghị biết cô đang ám chỉ điều gì, vì vậy ngay lập tức mở miệng chế nhạo: “Đúng vậy, là do cô. Vì vậy, để nhắc nhở cô về những sai lầm mà cô đã mắc phải, tôi sẽ không để cô hy vọng mà sẽ trừng phạt cô ta thật nặng.”
Tưởng Cầm siết chặt nắm tay, cô quay đầu lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh: “Tôi nguyện ý chịu phạt thay cho cô ấy.”
“Cô? Cô không đủ tư cách.” Nói rồi Mộ Dung Hoàng Nghị xua tay: “Cô có thể đi ra ngoài rồi.”
“Tôi…”
“Đừng để tôi nói thêm lần thứ hai.”
Tưởng Cầm nghiến chặt răng, mở cửa bước ra ngoài.
Cô quay lại với đầy suy nghĩ trong đầu, Nghiêm Túc nhìn chằm chằm cô ấy, lông mày cô ấy nhíu lại và không hề giãn ra.
Nhìn thấy cô như thế, chị Lâm và những người khác đắc ý bật cười. Nhìn bộ dạng này có vẻ là bị trừng phạt rồi.
Một lúc sau, điện thoại trên bàn Vưu Thiên Ái vang lên, cô ta lễ phép trả lời: “Được, tôi đến ngay.”
Cúp điện thoại, cô ta mỉm cười đứng dậy, khi đi ngang qua Tưởng Cầm, cô ta cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Đoán xem tổng giám đốc gọi tôi đến văn phòng anh ta là có chuyện gì? Là muốn tôi biết toàn bộ chuyện ăn cắp bản thiết kế của cô, hay là nói cho tôi biết cô đã bị loại khỏi cuộc thi, muốn tôi yên tâm thi đấu sao?”
Tưởng Cầm không hề trả lời, chỉ nhìn cô ta, nhưng trong mắt dường như có ngàn lời nói, cô không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ sợ cô ta sẽ không chịu nghe lọt một từ nào.
“Haha …” Sau khi để lại một tràng cười khúc khích, Vưu Thiên Ái bước qua cô và rời khỏi văn phòng.
Tưởng Cầm lại im lặng, cúi đầu, đôi mắt cô rũ xuống.
Không cần biết Mộ Dung Hoành Nghị muốn làm gì, cô biết rằng mình đã làm hại Thiên Ái.
30 phút sau, cửa kính của phòng thiết kế bị một lực rất mạnh đẩy ra. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên và thấy Vưu Thiên Ái bước vào với đôi mắt đỏ hoe, cô ta đi đến chỗ Tưởng Cầm lúc nào không hay…
Không nói gì, cô ta giơ tay ra định tát xuống.
“Bộp!”
Tưởng Cầm nắm lấy cổ tay Vưu Thiên Ái, ngẩng đầu nhìn cô ta chằm chằm: “Cái tát này là vì lý do gì?”
Cô bình tĩnh hỏi, không hề sợ hãi, người đang đối diện với cô là Thiên Ái, đó là ánh sáng duy nhất trong thời kỳ u ám của cô.
“Tưởng Cầm, cô không biết xấu hổ!” Vưu Thiên Ái lớn tiếng nói, đồng thời nước mắt tuôn rơi, cả bộ phận thiết kế đều bị nỗi bất bình của cô ta làm cho nghẹn ngào.
“Tại sao cô lại vu oan tôi sao chép tác phẩm của cô? Tôi chưa bao giờ làm điều đó!”
Cô ta gầm lên, dáng vẻ tức giận này làm Tưởng Cầm nhớ lại ngày hôm đó ở khách sạn, cô ta đã tát mình vì Bạch Thương Long, cũng là bộ dạng tức giận và oan ức như thế này. Cô khó hiểu, rốt cuộc Thiên Ái nào mới là thật?
Khi nghe những lời nói của cô ta, văn phòng đột nhiên bùng nổ, trước tiên là những cuộc thảo luận xì xào, sau đó là đủ loại nghi ngờ cùng với âm thanh chửi rủa. Trước hết là chị lâm đứng ra đòi sự bất công cho Vưu Thiên Ái.
“Chuyện gì vậy? Rõ ràng Thiên Ái mới là nạn nhân!”
Ngay sau đó vang lên một hỗn tạp âm thanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!