Không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của trưởng bộ phận Tiêu, cô nộp tác phẩm dự thi của mình vào thời khắc cuối cùng, sau đó trở về bộ phận thiết kế.
Bên tai lại vang lên những tiếng thì thầm không cố ý kiềm chế, tất cả đều cho là bởi vì cô bị Vưu Thiên Ái chọc thủng lớp giấy đó, lúc này cô lại càng khinh thường hơn. Tưởng Cầm nằm ở trên bàn, cho dù họ nói cái gì thì cô cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Vưu Thiên Ái nheo mắt lại và nhìn chằm chằm người ở trước mặt, sau khi Tưởng Cầm đưa lại phần thiết kế đó cho cô ta thì liền biến mất hai ngày, rốt cuộc là cô đang suy nghĩ cái gì chứ? Vưu Thiên Ái đột nhiên phát hiện thật ra thì cô ta cũng không hiểu rõ Tưởng Cầm, chuyện này khiến cho cô ta cảm thấy bực bội, không đoán ra được lòng dạ của kẻ thù càng khiến cho người ta ảo não hơn.
Điện thoại di động của Tưởng Cầm vang lên, là Bạch Thương Long gọi đến, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, cô không cần suy nghĩ gì liền trực tiếp cúp máy, tinh thần có chút hỗn loạn, cô tiếp tục nằm sấp ở trên mặt bàn.
Lúc này điện thoại của Vưu Thiên Ái vang lên, cô ta nhận, sau khi nghe thấy âm thanh ở phía đối diện, cô ta hơi sửng sờ một chút: “Bạch Thương Long.”
Cô ta không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, sau khi xác định là anh ta, kích động đến nỗi gương mặt cũng hơi đỏ bừng. Cô ta đã từng mơ tưởng vô số lần lúc nhận được cuộc gọi của Bạch Thương Long thì câu nói đầu tiên mình phải nói là cái gì, nhưng mà còn chưa đợi cô ta mở miệng thì Bạch Thương Long mất mát nói: “Thiên Ái, giúp tôi tìm Tiểu Cầm có được không, cô ấy không nhận điện thoại của tôi.”
Hạnh phúc xa vời nhất là khi bạn đứng dưới đáy của địa ngục nhìn lên mây ở trên trời.
Vưu Thiên Ái rõ ràng nghe thấy được âm thanh trái tim mình vỡ ra, như bị người khác dùng dao mà cứa vào, máu me đầm đìa, chỉ là Bạch Thương Long lại không nghe ra được âm thanh.
Cô ta tức giận siết chặt điện thoại, hận không thể lập tức ném nó đi cho nát tan.
Tưởng Cầm, cái gì cũng là Tưởng Cầm! Anh ta có từng nhìn thấy mình chưa? Trong cuộc chơi không phân rõ đối thủ mình là ai, duy nhất chỉ có một mình cô ta là người bị thương sâu nặng nhất. Người yêu chiều cô ta đủ kiểu chính là anh ta, để cho cô ta cố chấp yêu anh ta, nhưng mà lại dùng một câu không yêu nữa thì liền nhẹ nhàng tách khỏi cũng là anh ta, bây giờ còn sợ vết thương của cô không đủ sâu, muốn gỡ ra để xem nữa à?
“Muốn tìm thì anh tự đi mà tìm.” Cô ta nói với điện thoại, thấp giọng gào lên sau đó hung hăng nhấn tắt.
Lúc nhìn về phía Tưởng Cầm một lần nữa, cô ta chỉ biết là cả đời này của mình cũng sẽ không tha thứ cho người phụ nữ này.
Cầm điện thoại di động lên một lần nữa, cô ta bấm ra một dãy số xa lạ, đợi sau khi bên kia có người nhận cuộc gọi, cô ta trực tiếp nói thẳng: “Tôi đồng ý với cô.”
Một chuỗi tiếng cười êm tai truyền đến, tiếp theo là một âm thanh xa lạ dịu dàng: “Sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ không để cho cô chịu thiệt.”
“Không cần đâu.” Ánh mắt của Vưu Thiên Ái nhìn về phương xa, khóe miệng giễu cợt: “Nhà họ Dương của cô giàu có một phương, nhà họ Vưu của chúng tôi cũng không phải là nghèo, tôi không cần tiền của cô.”
“Ồ, vậy tại sao cô lại muốn làm như vậy?”
Vưu Thiên Ái híp mắt lại liếc nhìn Tưởng Cầm, nụ cười lạnh bên khóe môi càng ngày càng lạnh hơn: “Chỉ là thấy cô ta không vừa mắt, muốn cô ta biến mất mà thôi.”
Bất ngờ là mấy ngày tiếp theo đều sóng yên biển lặng, sau khi đã làm rõ thân phận lẫn nhau, vậy mà Mộ Dung Hoành Nghị lại không có bất kỳ phản ứng nào, điều này cũng nằm ngoài dự kiến của Tưởng Cầm. Sự yên tĩnh hiếm có này giống như là trộm được, nhưng cũng có cơ hội cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay lúc Tưởng Cầm tan làm về nhà Lưu Bình đều sẽ ở trong nhà tự mình chuẩn bị cơm tối cho cô, cẩn thận, chỉ hỏi chút chuyện của công ty. Liên quan đến chuyện Mộ Dung Hoành Nghị đã trả tiền nợ đánh bạc thay cho bà ta thì xem như là đã chấp nhận, nhưng mà cũng không đề cập đến một chữ, bà ta không nhắc tới thì Tưởng Cầm cũng không hỏi nữa.
Ăn xong cơm tối, Lưu Bình lại dọn dẹp bát đũa, nhìn con gái của mình một chút, muốn nói rồi lại thôi.
Tưởng Cầm tiện tay cầm những tờ hóa đơn ở trên bàn, đều là tiền viện phí của Tưởng Mạc Hoài, bên thanh toán là Tưởng thị. Cô cong lên khóe môi, ánh mắt lạnh nhạt, dùng tiền của nhà họ Tưởng để biểu lộ rõ ràng đạo nghĩa, quả là Mộ Dung Hoành Nghị đã đi một nước cờ rất tốt.
“Tiểu Cầm… mẹ muốn thương lượng với con một chuyện.”
Tưởng Cầm ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Bình, vẻ mặt của bà ta có chút không được tự nhiên, từ đầu đến cuối ánh mắt đều đang né tránh.
Cô không biết là mối quan hệ giữa mình với mẹ lại trở nên như thế này từ lúc nào, hai mẹ con không còn thủ thỉ với nhau, không còn sự thân mật không có giới hạn, chỉ biết là kể từ sau khi mình ra tù thì người một nhà đều thay đổi.
“Có chuyện gì vậy?” Cô bình tĩnh hỏi, tiếp tục xem xét hóa đơn ở trong tay.
“Hôm nay bác gái cả của con đã gọi điện thoại đến, muốn để cho Xuân tạm thời ở nhà của chúng ta vài ngài.”
“Xuân?” Tưởng Cầm ngẩng đầu lên, nhớ đến người em gái họ nhỏ nhắn đáng yêu đó, vẻ mặt không khỏi ấm áp, thuận miệng hỏi: “Em ấy sắp tốt nghiệp rồi hả?”
“Năm nay đi thực tập.”
Tưởng Cầm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu lên: “Đến Tưởng thị à?”
Lưu Bình gật đầu rồi nói: “Trước đó ba của con cũng đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, cũng đã chào hỏi với bên phía trường học, chỉ chờ đến lúc con bé đến kỳ thực tập thì trực tiếp sắp xếp vào công ty.”
Lưu Bình nói, lúc nào cũng chú ý quan sát vẻ mặt của con gái, chậm rãi nói: “Mẹ biết là bây giờ tình huống của công ty rất phức tạp, nếu như con sợ phiền phức thì mẹ sẽ nói lại với bác gái của con, việc này trước tiên cứ định như vậy đi, chờ ba con ra viện rồi lại nói.”
Cô suy nghĩ, tốt xấu gì thì Tưởng Mạc Hoài cũng là cổ đông của Tưởng thị, Mộ Dung Hoành Nghị có ngang ngược đi nữa thì tạm thời cũng sẽ không động đến ông đâu.
Tưởng Cầm suy nghĩ một chút, nói: “Con cũng không có chuyện gì phiền phức, cứ xem em ấy làm như thế nào đi.”
“Được, vậy bây giờ mẹ gọi điện thoại cho bác gái của con.” Lưu Bình thấy con gái không phản đối, cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Ai ngờ ngày hôm sau Tưởng Cầm vẫn còn chưa thức dậy thì liền bị người ta túm ra từ trong chăn.
“Chị ơi!”
Một cô gái với mái tóc đuôi ngựa buộc cao, làn da trắng nõn, đôi mắt to sống động mở ra, đang hưng phấn mà nhìn cô.
“Xuân, sao em lại đến sớm như vậy?” Tưởng Cầm vuốt trán, lại muốn chui vào chăn bông, lẩm bẩm nói: “Mấy giờ rồi thế?”
“Chị, chị đừng có ngủ nữa, đi làm thôi!” Tưởng Xuân lắc lắc cô, hưng phấn nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên em đến đó đi làm đó, em cũng không thể đến trễ được.”
Tưởng Cầm bất đắc dĩ, không chịu được sự giày vò mà bò ra từ trong chăn.
“Nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, đợi một lát nữa ăn sáng xong thì chúng ta cùng nhau đi đến công ty.” Tưởng Xuân thúc giục cô.
Cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Tưởng Xuân còn đứng ở cửa đang không ngừng nói tình hình gần đây của mình với cô.
Tưởng Cầm đánh giá cô ấy từ trong gương, chắc là cũng đã hơn hai ba năm rồi không nhìn thấy cô em gái nhỏ này, vậy mà tính tình lại không hề thay đổi một chút nào, hoàn toàn di truyền từ bác gái, hấp tấp.
Thật ra thì tuổi tác của hai người cũng không kém bao nhiêu, tính ra thì cũng chỉ có chín tháng thôi, nhưng mà Tưởng Xuân vẫn cứ thích quấn quýt lấy cô kêu “chị ơi chị à”. Xa nhau ba năm mà cô ấy cũng không hề thay đổi một chút nào, nhìn cô ấy vẫn trông giống như ba năm trước, cứ y như là chuyện của ngày hôm qua.
Bữa sáng đã được dọn lên, mà Tưởng Xuân vẫn còn đang nói không ngớt, giống như là có chuyện nói không hết vậy. Tưởng Cầm để đũa xuống vào trong phòng thay quần áo, Tưởng Xuân thì lôi vali quần áo của mình vào trong, cười hì hì nói: “Chị, sau này em sẽ ở cùng một phòng với chị.” Nói xong liền ngâm nga khúc hát, tự mình sắp xếp cho đàng hoàng.
So với biệt thự của Tưởng thị, đương nhiên là phòng ở đây sẽ kém hơn rất nhiều, từ nhỏ Tưởng Xuân được nuông chiều thành thói quen, nhưng mà lại không nhìn ra được có điểm nào ghét bỏ. Tưởng Cầm nhìn cô ấy, ý cười không tự chủ được mà lan tràn ra cả khuôn mặt.
Lúc hai người đi khỏi, Lưu Bình còn dặn dò là Tưởng Cầm phải quan tâm đến em gái một chút, Tưởng Cầm cười khổ ở trong lòng, chỉ mong là cô ấy không làm liên lụy đến mình đã là tốt rồi.
“Chị ngồi xe của em đi.” Tưởng Xuân quan tâm mở cửa xe ra, cười nói: “Đây là của ba em vừa tặng cho em đấy, để em lái xe đi làm đó.”
“Em thi bằng lái hồi nào vậy?” Tưởng Cầm ngồi xuống, là chiếc Mini Cooper màu trắng, con gái lái chiếc này cũng trông khá là phù hợp.
“Hồi năm ngoái á.” Tưởng Xuân ngồi vào vị trí lái, thành thạo khởi động xe.
Tưởng Cầm chỉ đường, hai người tùy ý trò chuyện, phần lớn đều là do Tưởng Xuân nói, còn cô thì lắng nghe.
Đèn đỏ, xe dừng lại, Tưởng Xuân liền mở miệng nói: “Chị, thật sự xin lỗi.” Giọng nói rất nhỏ.
Tưởng Cầm sửng sốt một chút, quay đầu nhìn cô ấy: “Sao vậy?”
Tưởng Xuân cắn môi nói: “Em muốn đi thăm chị nhưng mà bọn họ lại không cho, hơn nữa… em vẫn luôn không suy nghĩ ra được lúc em đi thăm chị thì nên nói cái gì mới sẽ không để cho chị khổ sở…”
Tưởng Cầm nhìn thoáng qua cô ấy, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, nhàn nhạt lên tiếng: “Đồ ngốc này, lúc lái xe thì phải tập trung hết mức, đây chính là chiếc xe mới của ba em mua cho em đó.”
Cô không muốn để cho Tưởng Xuân nhìn thấy được vành mắt đang đỏ của cô, bởi vì mấy câu nói này liền rung động, đây không phải là phản ứng hiện tại mà Tưởng Cầm nên có.
Bước vào Tưởng thị, Tưởng Cầm đưa Tưởng Xuân đến bộ phận nhân sự để báo cáo, sau đó trở về bộ phận thiết kế.
Trưởng bộ phận Tiêu đã sớm chờ ở chỗ đó, mặt mày sáng sủa tinh thần phấn chấn, vừa nhìn thấy cô thì liền đi lên phía trước nắm chặt tay của cô, kích động nói: “Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển nữ mà! Tưởng Cầm, từ ngày đầu tiên mà cô bước vào bộ phận thiết kế, tôi đã nhận ra ngay lập tức, cô là một cành cây! Còn cô nhất định sẽ làm cho bộ phận thiết kế của chúng ta tự hào, haha… các người nhìn đi, tôi nói không sai đó chứ.”
Khác biệt với trưởng bộ phận Tiêu đang hưng phấn bùng nổ, phản ứng của những người khác trong bộ phận thiết kế đều lạnh nhạt, nhất là chị Lâm cúi đầu không lên tiếng, lật quyển sách ở trong tay vang lên âm thanh xoẹt xoẹt.
Nghiêm Túc đứng ở sau lưng của bọn họ, trong tay bưng một cái ly, ngước mắt lên nhìn qua Tưởng Cầm, trong mắt mang theo ý cười, môi mím lại, đường cong dịu dàng.
Tưởng Cầm chậm rãi rút tay của mình ra, không truy hỏi kể từ lúc nào mà trưởng bộ phận Tiêu lại nói những lời như vậy, chỉ là không hiểu mà hỏi: “Trưởng bộ phận, có chuyện gì không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!