CHƯƠNG 486
“Sau này đừng có hấp tấp như lúc nãy nữa.” Thấp giọng nói, giọng nói có chút cứng ngắc: “Em đang mang thai, trước tiên phải chăm sóc tốt cho bản thân mới được.”
Hiếm khi cô không kháng cự, mà là nhẹ giọng lên tiếng.
Sự dịu dàng của cô cũng làm cho Mộ Dung Hoành Nghị trầm mặc, cầm lấy tay của cô thật lâu, cũng không nói chuyện, mà cô thì vẫn cứ để cho anh cầm.
Nghĩ kỹ lại, từ trước đến nay anh và cô đều có khúc mắc với nhau, yên tĩnh ở bên nhau như là lúc này giống như là trộm được, cẩn
“Tổng giám đốc, tôi đã thuê hai y tá riêng…”
Cao Dương đẩy cửa bước vào, thấy cảnh trong phòng thì xấu hổ, nhanh chóng đi ra ngoài: “Về chuyện thuê người… Để tôi xem xét lại lần nữa.”
Tưởng Cầm đỏ mặt, cô vội rút tay ra, thẹn thùng ho vài tiếng: “Để tôi làm cho.”
Mộ Dung Hoành Nghị dựa vào giường, nhẹ nhàng nói: “Cô đi về đi, người Cao Dương thuê sẽ ở lại phòng bệnh chăm sóc cho tôi.”
Cô cũng chỉ mới khỏe lại, hơn nữa cô còn đang mang thai, so với bản thân mình thì anh càng lo cho cô hơn.
Cô lắc đầu, cô mặc kệ anh có thấy hay không, cô vừa nhặt những miếng thủy tinh trên đất vừa nói: “Có người nhà chăm sóc vẫn tốt hơn người ngoài.”
Anh ta giật mình, nghe cô nói hai chữ người nhà, anh thật sự không biết nên trả lời cô như thế nào, lòng anh rối bời bởi những cảm xúc. Anh nhìn về phía cô, anh không thấy biểu cảm của cô nhưng trong đầu anh đã mường tượng ra tất cả. Mường tượng như vậy so với nhìn bằng mắt còn chân thật hơn rất nhiều lần.
Tưởng Cầm dọn xong thì ngồi dậy, nhưng cô chưa kịp đứng vững thì thấy hơi choáng váng. Cô chộp lấy cái bàn bên cạnh thì mới đứng vững được, cùng lúc đó bụng cô cũng kêu lên, bây giờ cô mới nhớ ra, cả ngày hôm nay cô vẫn chưa ăn gì hết, do đó mới bị tuột huyết áp.
Mộ Dung Hoành Nghị cũng nghe thấy tiêng bụng cô kêu lên, anh cau mày, lớn tiếng gọi: “Cao Dương.”
Cao Dương lập tức mở cửa đi vào: “Tôi ở đây.”
Tưởng Cầm chớp chớp mắt nhìn Cao Dương, bị cô nhìn như vậy Cao Dương thấy rất ngượng ngùng: “Tôi sợ tổng giám đốc có gì cần sai bảo nên vẫn luôn đứng ở ngoài cửa chờ.”
Mộ Dung Hoành Nghị ra lệnh: “Cậu mang cô ấy đi ăn gì đó đi.”
“Vâng…”
“Không cần đâu.” Tưởng Cầm không đồng ý: “Để anh ở đây một mình, tôi không yên tâm.”
Mộ Dung Hoành Nghị không sao cả nói: “Chỉ là hai mắt của tôi nhìn không thấy mà thôi, tôi không vô dụng đến mức cô phải lo lắng như vậy đâu.”
Tưởng Cầm thở dài: “Tính tình anh đáng ghét như vậy, ai biết anh có gây thù với ai không? Lỡ đâu người ta nhân lúc này làm khó dễ anh thì sao?
“Tính tình tôi đáng ghét?” Mộ Dung Hoành Nghị trừng cô: “Không phải ai cũng như cô, suốt ngày chỉ biết chọc điên tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!