CHƯƠNG 487
Trước tình cảnh này, Cao Dương chỉ biết vừa xem vừa nhịn cười, thấy tổng giám đốc vẫn còn bực mình, anh ta ho nhẹ vài tiếng, nói: “Tổng giám đốc, cô ấy đã đi rồi.”
Mộ Dung Hoành Nghị liếc anh một cái, giận cá chém thớt hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ tôi nghe không ra cô ấy đã đi rồi sao?”
Thấy tổng giám đốc sắp nổi giận đến nơi, Cao Dương sợ mình là người phải hứng chịu nên vội vàng nói: “Tất nhiên là anh nghe ra rồi.” Sau đó cậu ta đuổi theo Tưởng Cầm, không quên gọi y tế đến chăm sóc cho Mộ Dung Hoành Nghị.
Tưởng Cầm thật sự ăn không vô nhưng cô vẫn cố ép bản thân ăn nhiều một chút.
Trên đường quay về phòng, Lưu Bình gọi điện thoại cho cô, cô kể cho bà những chuyện ở đây, nghĩ ngợi một lúc, cô nói: “Mẹ ơi, mẹ nấu một ít canh đem đến đây nha.”
Cúp điện thoại, Tưởng Cầm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đã tối đen như mực nhưng cũng vì vậy mà có thể nhìn rõ mặt trăng và những ngôi sao trên đó.
Lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên, nó vang lên liên hồi giống như nếu cô không nghe máy thì nó sẽ kêu mãi như thế.
Cô nhìn màn hình điện thoại, là Bạch Thương Long gọi đến, cô nghe máy.
“Alo, Tưởng Cầm. Nghe nói hôm nay em xuất viện? Sao đến giờ vẫn chưa về nhà?” Cô vừa nghe máy thì anh ta đã hỏi tới tấp.
Tưởng Cầm im lặng một lúc lâu, Bạch Thương Long thấy có chút kì lạ nên hỏi cô: “Lại có chuyện gì sao?”
“Mộ Dung Hoành Nghị xảy ra tai nạn xe.” Nghĩ đến quan hệ giữa hai người họ, Tưởng Cầm trực tiếp nói ra.
Bạch Thương Long hoảng hồn, lắp bắp hỏi cô: “Cậu ta bây giờ ở đâu?”
Hỏi xong, anh ta nói thêm: “Tôi lập tức đến đó.”
Tưởng Cầm cất điện thoại đi, cô trở lại phòng bệnh của anh, lúc này mấy cô y tá đang bưng chén thức ăn, bối rối đứng ở một bên: “Anh Mộ Dung, anh làm ơn nghe lời ăn một chút đi mà.”
“Làm sao vậy?” Cô bước tới xem có chuyện gì, vừa nhìn những món ăn trên bàn thì cô đã hiểu, cô nhận lấy chén: “Các cô để tôi làm cho.”
Mộ Dung Hoành Nghị xụ mặt, khó chịu nói: “Đưa cho tôi đôi đũa, tôi có thể tự ăn không cần người khác đúc.”
“Anh đã là người bệnh thì nên giống với người bệnh chút đi, hơn nữa cũng không có ai cười anh.” Cô nói rồi đưa muỗng đến miệng anh: “Mở miệng ra nào.”
“Tưởng Cầm…”
Nhân lúc anh nói chuyện, Tưởng Cầm nhanh nhẹn đúc cho anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!