CHƯƠNG 519
Tưởng Cầm khó xử nói: “Trưởng bộ phận, sợ rằng… tôi sẽ khiến ông thất vọng rồi.”
Vừa nghe thế, trưởng bộ phận Tiêu trở nên khẩn trương, mặt mày khóc lóc nói: “Cô nhìn trưởng bộ phận tôi đã từng này tuổi, không đến 2 năm nữa là nghỉ hưu rồi, thế nào cũng phải suy nghĩ một chút đừng có từ chối nhanh như vậy!”
“Trưởng bộ phận, xin lỗi.”
Thấy thái độ kiên quyết của cô, trưởng bộ phận thở dài nặng nề, từ từ nói: “Mặc dù tôi không biết cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô còn trẻ, là tôi từng thấy thiên phú của cô, cô không thể vì mê muội nhất thời mà hủy hoại sự nghiệp của mình được.”
Nghe thấy lời của ông ta, Tưởng Cầm trầm mặc.
Trưởng bộ phận Tiêu quay đầu nhìn cô, vỗ vỗ vai của cô, nói: “Thời gian cô theo tôi không dài, nhưng cô gái như cô lại cố gắng tiến lên, không có vì bản thân là con gái của lão chủ tịch mà kiêu ngạo, tôi đánh giá cô khá cao… cô có sự lựa chọn của cô, tôi sẽ tôn trọng. Sau này, có gì khó khăn, cứ đến nói với tôi, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp cô.”
“Trưởng bộ phận Tiêu…” Nghe thấy trưởng bộ phận nói như vậy, trong lòng Tưởng Cầm cũng hơi khó chịu.
Có lẽ là cô đang mang thai, rất sợ người khác đối tốt với cô, bởi vì cô là kiểu người một khi muốn báo đáp thì sẽ không tính toán tất cả. Nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh trước mắt, bày ra trước mặt cô những điều không rõ ràng còn quá nhiều, cô vẫn trầm mặc.
Thấy cô không trả lời, trưởng bộ phận Tiêu thất vọng rời đi.
Tưởng Cầm một mình ngồi đó, trong đầu có hơi hỗn loạn.
Lúc này, vị trí bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, trong tay kẹp điếu thuốc, cứ như thế ngang nhiên hút thuốc ở trong đại sảnh của công ty.
Cô quay đầu qua, hơi sững người. Không ngờ, lại là Vưu Thiên Ái.”
Mái tóc dài trước kia của Vưu Thiên Ái đã cắt ngắn, chiếc váy dài màu trắng mọi thường cũng trở thành váy ngắn màu đen, lộ ra đôi chân mảnh khảnh, trên chân là đôi cao gót cao gần 10 cm. Trên mặt trang điểm nhàn nhạt, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía trước.
“Tôi nhìn thấy Mộ Dung Hoành Nghị rồi.” Cô ta lạnh lùng mở miệng.
Tưởng Cầm thu hồi ánh mắt, ‘ừm’ một tiếng, nói: “Tôi đến cùng anh ấy.”
Vưu Thiên Ái quay sang, nhìn cô: “Cô ngược lại không sợ chết.”
Chuyện của hai người, cô biết rõ, nhưng chưa từng nghĩ, Tưởng Cầm sẽ cùng anh dây dưa đến ngày hôm nay.
Tưởng Cầm mỉm cười, giọng nói lạnh nhạt: “Vậy có thể như thế nào? Trốn sao?” Cô lắc đầu, một lời hai ý: “Nếu như đối tượng là anh ấy, tôi trốn không thoát.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!