CHƯƠNG 524
“Tôi thì sao chứ?” Cô đặt đũa vào trong tay của anh, đẩy đồ ăn đến trước mặt của anh, thuận tiện cho anh có thể gắp được.
Trước tiên anh lau chùi mỗi một vị trí đồ ăn, không nhanh không chậm nói: “Hai ngày nữa phải đi tham gia huấn luyện rồi, em xác định là em không có vấn đề gì?”
“Chắc là vậy.” Cô vẫn còn chưa hiểu rõ tình huống cụ thể, cũng không biết là mình có thể gánh vác nổi hay không nữa.
Nghe xong câu trả lời của cô, anh liền biết chắc chắn cô vẫn còn chưa làm tốt bài học, dứt khoát buông đũa xuống nói: “Huấn luyện chuyên môn là Chương trình truyền thống do Tưởng Mạc Hoài đã quyết định, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, lúc chỉnh đốn và cải cách đã giữ lại nó.”
Nhìn thấy anh vẫn còn chưa động đũa, Tưởng Cầm gấp đồ ăn bỏ lên thì đưa đến bên miệng của anh: “A…”
Mộ Dung Hoành Nghị ăn một miếng theo bản năng, lại tiếp tục nói: “Hàng năm công ty sẽ đưa một người đi ra nước ngoài để huấn luyện trong vòng một năm, xét thấy tình huống của em đặc biệt, tôi chỉ cho em có ba tháng.”
Tưởng Cầm nhíu đôi mi thanh tú, bất mãn nói: “Tại sao lại cho tôi thời gian ngắn như vậy?”
Mộ Dung Hoành Nghị cười, tiếng cười lại trầm thấp: “Tại sao à? Em hỏi tôi tại sao à, một năm sau em muốn trực tiếp ôm thêm một đứa trong ngực mà trở về hả?”
Tưởng Cầm bỗng chốc kịp phản ứng, đúng vậy đó, nếu như tất cả đều thuận lợi thì một năm sau bé cưng của cô sẽ ra đời…”
Là gần đây quá bận rộn hả?
Thật ra thì cô vẫn luôn trốn tránh chuyện liên quan đến đứa bé, rõ ràng là một việc rất bối rối nhưng mà được nói ra từ trong miệng của anh lại thuận lý thành Chương như thế, làm cho cô ngay cả chỗ từ chối cũng không có.
Anh không nhìn thấy nét mặt của cô, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng không muốn con của tôi sinh ra ở nơi đất khách quê người, một chút lòng cảm mến cũng không có.”
Tưởng Cầm lắc lắc đầu, tạm thời không suy nghĩ vấn đề này nữa, cô lại đưa thìa đến bên môi của anh: “A…”
Mộ Dung Hoành Nghị chán ghét nhăn lông mày: “Tôi cũng không phải là con nít, đưa tôi đôi đũa.”
Cô biết rõ lòng tự tôn của anh, cô không cưỡng ép thêm mà đưa đũa qua cho anh, mình thì cúi đầu ăn.
Đột nhiên ở trong chén lại có thêm một miếng xương sườn.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, Mộ Dung Hoành Nghị thu hồi đũa lại, đắc ý cười một tiếng rồi nói: “Thế nào, tôi lợi hại hơn trong tưởng tượng của em phải không?”
Trong lòng của Tưởng Cầm được ủ ấm, nở nụ cười ừm một tiếng, không hề động đũa mà là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai quá đáng của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!