CHƯƠNG 531
Mộ Dung Hoành Nghị không quan tâm, cười nói: “Nói đúng đó, đúng là tôi sợ sẽ bị người khác cướp mất.”
Tưởng Cầm: “…”
Mộ Dung Hoành Nghị vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của cô: “Tôi có chuyện muốn nói với sư phó, em… ra ngoài hít thở không khí trong lành đi.”
Ở trước mặt Đàm Tô mà anh lại làm ra hành động như thế khiến Tưởng Cầm vừa xấu hổ vừa nóng ruột, anh vừa nói xong thì cô liền vội vàng đi ra ngoài, làm sao cô dám nhìn cái bộ dạng cười híp mắt đó của Đàm Tô chứ.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô đã đi xa, Mộ Dung Hoành Nghị mới mở miệng nói: “Này, ông già, tôi không cho phép ông ngược đãi cô ấy.”
Đàm Tô cười: “Sao thế, đau lòng rồi sao? Nhưng cậu biết mà, tôi dạy dỗ học trò mình như vậy đó! Nghĩ lại lúc đó, cậu cũng bắt đầu bằng việc giặt đồ lót của tôi!”
Sắc mặt Mộ Dung Hoành Nghị tái mét, ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại không cười: “Chính là bởi vì tôi biết cho nên tôi mới cảnh cáo ông, đừng để cô ấy làm chuyện này!”
“Hề hề, cho một lý do.”
Tâm trạng Đàm Tô rất tốt, hất tờ báo cũ đặt trên ghế xuống đất, thản nhiên ngồi xuống.
Anh nhìn sang chỗ khác, buồn bực nói: “Cô ấy đang mang thai con của tôi.”
Đàm Tô sửng sốt, suýt chút nữa ngã xuống ghế: “Cậu nói cái gì?”
Ông ta bước đến mấy bước, nhìn chằm chằm Mộ Dung Hoành Nghị, trong lòng đột nhiên vui vẻ: “Không phải không thích sao? Sao lại làm to bụng người ta thế hả?”
Mộ Dung Hoành Nghị cau mày: “Ông già, chú ý lời nói của ông.”
“Tôi lại không nói sai!” Đàm Tô nói: “Dựa theo tính cách của cậu, nếu cậu đã không thích thì cho dù cô ấy có mang thai thì cũng chẳng vướng bận bước chân của cậu. Nào giống bây giờ, đã trở thành người tàn tật rồi mà còn lo lắng chạy đến đây.”
Mộ Dung Hoành Nghị hít sâu một hơi, sau đó nở nụ cười: “Ông già, cứ xem như ông nói đúng đi.”
“Bốp bốp!” Đàm Tô vỗ tay, hưng phấn nói: “Cuối cùng cậu đã nhận thua rồi đúng không?”
“Đúng.” Anh nghe xong, trên mặt mang theo nụ cười: “Thực ra thì tôi không muốn cô ấy đến đây.”
Đàm Tô lập tức sưng mặt: “Sao, cậu học thành nghề rồi thì muốn ngăn cản người khác tiến bộ hả? Thằng nhóc cậu từ khi nào mà lại ác độc như vậy?”
Mộ Dung Hoành Nghị không hề tức giận, nói tiếp: “Cô ấy nói ông là người có tài năng xuất chúng trong lĩnh vực này ở Trong nước, đến Ý học cũng không có ý nghĩa gì cả. Muốn học thì phải tìm ngọn đèn sáng, mà hiển nhiên ông chính là ngọn đèn sáng của cô ấy.”
Những lời này khiến Đàm Tô rất hưởng thụ, không khỏi gật đầu: “Vẫn là Tiểu Cầm biết giác ngộ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!