CHƯƠNG 558
Dương Chiến đã đồng ý với cô, sau khi cô đi khỏi thì ông ta sẽ cho người đi đón Tưởng Mạc Hoài, đồng thời còn sắp xếp ổn thỏa, mặt khác họ hàng nhà họ Tưởng ông ta cũng sẽ bảo vệ cho thật tốt, nói tóm lại chỉ cần cô rời khỏi Mộ Dung Hoành Nghị thì sau này không cần phải lo lắng gì hết.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thở dài một hơi.
Dương Vịnh Hy vẫn còn tình cảm không quên anh, một người phụ nữ có thể bất chấp tất cả để yêu anh, lại có bối cảnh gia tộc hùng hậu, đối với Mộ Dung Hoành Nghị mà nói chắc là thích hợp nhất, nếu không thì lúc trước sao anh lại có thể lập thành hôn ước với cô ta được chứ? Về phần đôi mắt của anh cũng sẽ nhận được sự chữa trị tốt nhất, dù sao thì so với bộ dạng của hiện tại cũng tốt hơn.
Dương Chiến đã nói là sẽ cho cô thời gian để suy nghĩ, nhưng mà chỉ là lời nói khách khí mà thôi, nhân vật giống như ông ta cho phép bạn nói một hai câu thì đã gọi là có chiều sâu rồi, nếu như bạn chống lại mệnh lệnh của người đó thì đó chính là khiêu khích, là tuyên chiến.
Thật ra thì đi cũng tốt, vốn dĩ bước ra từ trong bụi bẩn, muốn lui hết toàn thân thì một người bình thường như cô sao có thể làm được? Trong lòng có bụi bẩn, lại không thể buông bỏ trái tim, cứ dứt khoát mang theo tiếc nuối như vậy cũng tốt, hối hận cũng được, đi đến một mảnh đất mà không có anh, cẩn thận cất giữ một nửa trái tim yêu anh.
Đời này đã đủ rồi.
Tưởng Cầm không phải là một người dây dưa dài dòng, sau khi trở về cô liền trực tiếp gọi điện thoại cho Dương Chiến.
Dương Chiến cũng rất sảng khoái, cho cô thời gian một ngày để xử lý tất cả những chuyện ở bên đây, ngày hôm sau sẽ sắp xếp cho cô đi khỏi, vấn đề tiếp theo không cần cô phải quan tâm.
Tưởng Cầm cúp điện thoại, trong lòng đột nhiên lại trở nên trống vắng, cô đã thuyết phục mình vô số lần, đây là cơ hội tốt nhất để thoát thân, bỏ qua nó thì nửa đời sau vẫn sẽ dây dưa.
Ở bên ngoài có người gõ cửa, nhìn thời gian chắc là người đến đưa bữa tối.
Cô chậm rãi đi qua kéo cửa ra, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Để ở cửa đi.”
Sau lưng không có âm thanh, cô nghi ngờ xoay người lại, lại kinh ngạc đứng vững người.
Người ở ngoài cửa là Mộ Dung Hoành Nghị.
Trên người anh mặc một bộ đồ tây giống như là chạy đến đây từ một buổi tiệc nào đó chiếc áo vest khoác lên trên khuỷu tay, chiếc áo sơ mi sạch sẽ không nhuốm bụi trần, mở hai cúc áo, tay áo cũng được xắn lên, lồng ngực có chút phập phồng giống như là không khống chế nổi hô hấp hỗn loạn, đôi mắt nhìn thẳng về phía cô nhưng mà trong đó lại hoàn toàn tĩnh mịch.
“Em đã đi đâu?” Anh mở miệng liền hỏi ngay, trong giọng nói còn có một loại cấp bách.
Trái tim của Tưởng Cầm bị câu hỏi có vẻ tùy ý của anh bị đâm đến đau nhức, đều đã bị vạch trần rồi, cô cần gì phải chơi chiêu mập mờ làm gì? Là do anh đã diễn kịch quá sâu, hay là diễn xuất của cô quá nhanh/
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!