CHƯƠNG 562
“Anh đừng chạm vào tôi!”
Người trong ngực muốn thoát đi, anh lại không cho phép, cứ giam cầm cô ở trước ngực, cúi đầu xuống, anh tức giận nói: “Em cho rằng người khó chịu chỉ có một mình em à? Con mẹ nó chứ, tôi nên bóp chết em cho rồi đi! Tránh làm cho em quấy rầy làm tôi tâm phiền ý loạn, hết lần này tới lần khác không thể tổn thương em, không thể chạm vào em, còn phải lo lắng sốt ruột vì em, em mới thật sự là người có thể ép chết người khác đó!”
Tưởng Cầm lập tức bất ngờ, cô mờ mịt luống cuống đứng thẳng người ở đó không động đậy, thậm chí bên tai vẫn còn âm thanh gào thét của anh.
Anh nói là…
Cho là mình nghe lầm, cô đột nhiên ngẩng đầu lên gắt gao nhìn vào anh: “Mộ Dung Hoành Nghị… tôi rõ ràng nghe thấy anh nói…”
Anh cười lạnh, khóe miệng lại nở một nụ cười châm chọc: “Vậy em hi vọng tôi sẽ trả lời như thế nào với một người mà bản thân mình ghét?”
Chuyển biến này quá mức đột ngột, Tưởng Cầm chỉ cảm thấy không kịp phản ứng, đây là lời nói thật lòng của anh hay nó lại là một loại phương thức tra tấn cô?
Cô nghi ngờ nhìn anh, Mộ Dung Hoành Nghị mím chặt đôi môi mỏng, cường thế đặt đầu cô trên ngực của mình, giọng nói hung ác nham hiểm lại có chút đáng sợ: “Tôi không biết sau này sẽ trở nên như thế nào, tôi chỉ biết là hiện tại tôi không muốn buông tay, cho dù có chặt đứt chân của em tôi cũng phải cột em ở bên cạnh, đừng hỏi tôi vì sao, tôi chỉ là muốn làm như vậy!”
Nghe tiếng tim đập của anh, dường như cô bị mê hoặc, liên tục nhớ lại những lời mà anh đã nói, nhưng mà không thể nghĩ ra cái gì hết, đến cùng lời anh nói và điều cô đang suy nghĩ cùng một ý ư?
Cô sợ sợ là mình hiểu sai ý.
Mộ Dung Hoành Nghị chỉ ôm lấy cô, ôm rất chặt, đột nhiên ngực tê rần, anh cau mày.
Cô đang cắn anh, cắn rất mạnh, cắn đến nỗi răng đã mỏi nhừ nhưng mà cô lại không chịu nhả ra, giống như là phát tiết hết tất cả những ấm ức của mình ra bên ngoài.
Cô cắn quá nhập tâm, ngay cả mùi máu tươi lan tràn ở trong miệng mà cũng không cảm nhận được. Anh cũng không kêu lên một tiếng nào, tùy ý cô cắn, thẳng cho đến khi cắn mệt rồi cô mới buông ra, lúc này mới phát hiện trên cái áo sơ mi trắng tinh của anh xuất hiện vết máu nhìn thấy mà phải giật mình.
Cô giật mình, không ngờ đến mình lại cắn sâu như vậy.
Trên đỉnh đầu là âm thanh bình tĩnh của anh: “Đã hả giận chưa?”
Cô muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn kiên cường ngậm miệng lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!