CHƯƠNG 565
Mộ Dung Hoành Nghị giận quá hóa cười, gật đầu nói: “Được lắm, biết trèo cao rồi.” Anh nghiêng người ra phía trước, khuỷu tay chống đỡ ở trên bàn, hất cầm lên không nhanh không chậm mà hỏi: “Nào, nói cho tôi nghe một chút xem ông ta nói điều kiện gì với em?”
Tưởng Cầm ngước mắt lên: “Ông ta kêu tôi rời đi không cần phải lo lắng, không cần phải lo lắng tôi sẽ liên lụy đến người nhà của mình.”
Biểu cảm của Mộ Dung Hoành Nghị thay đổi dữ dội, cuối cùng hai tay chống ở trên bàn, đứng dậy cười lạnh nói với cô: “Tưởng Cầm, đúng là em không hiểu rõ tôi rồi!”
Sự âm trầm của Mộ Dung Hoành Nghị còn mang theo vẻ thất vọng nhàn nhạt, Tưởng Cầm cắn môi cúi đầu xuống không nói lời nào.
Cô cũng không biết rằng mình làm như vậy sẽ tổn thương anh biết bao nhiêu, mà nếu không phải là anh thì cô chắc chắn sẽ không bị ép đến bước đường này.
Anh đi vòng qua cái bàn, bước từng bước một đi đến trước mặt cô, hai tay thuận theo đôi vai của cô chậm rãi tìm lấy cái cổ của cô, chậm rãi bước ra, cúi đầu xuống tiến gần đến bên tai cô, lên tiếng nói: “Thật sự rất muốn bóp chết em cho rồi, tránh cho việc em có suy nghĩ muốn rời khỏi tôi…” Đứng thẳng người dậy, giọng nói của anh lạnh hơn rất nhiều: “Xem ra là tôi phải cột em ở bên cạnh tôi mới được.”
Tưởng Cầm cau mày: “Anh không thể…”
“Tôi có thể!” Anh gằn từng câu từng chữ: “Hơn nữa tôi còn có thể làm ra chuyện người khác không thể chấp nhận được nữa là.”
Tưởng Cầm nhìn chằm chằm vào anh, tức giận nói: “Đây chính là lý do mà tại sao tôi muốn rời khỏi anh!”
“Ồ, có đúng vậy không? Vậy thì xin lỗi, tôi để hi vọng của em thất bại rồi, bởi vì…” Anh đi đến gần cô, lần này không có sự lạnh lẽo nữa mà là ý vì thâm trường: “Em và tôi đã xác định không thể tách ra.”
Anh nói chắc chắn như vậy cũng làm cho Tưởng Cầm sinh ra tâm lý phản nghịch, cô cố ý nói: “Anh dựa vào cái gì mà nhận định như vậy?”
“Chỉ dựa vào…” Ngón tay của anh chạm vào vị trí nơi trái tim của cô, chuẩn xác không sai lệch: “Nơi này có tôi.”
Tưởng Cầm hoàn toàn chấn động, bị anh chỉ ra tâm ý không thể che giấu một chút nào, cô cuốn quýt muốn chết đi được, muốn phản bác lại vài câu nhưng mà dường như anh đã biết từ lâu rồi, ngón tay đặt trên môi của cô: “Tưởng Cầm, tôi hỏi em một câu hỏi.”
Lòng của cô hoảng loạn, bề ngoài còn giả vờ rất bình tĩnh: “Cái gì?”
“Em nói xem tôi nên hận chết em mới đúng, nhưng mà tại sao tôi lại cứ luôn níu kéo em không buông, thậm chí còn chờ mong em sinh ra con của tôi?”
“…”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!