CHƯƠNG 593
Tưởng Cầm vẫn không nói một lời, hai con ngươi hơi khép lại, không nhìn rõ cảm xúc trong mắt.
Vưu Thiên Ái có mấy phần cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô ấy oán giận nói: “Cũng chỉ là bị sự thật đẩy một cái mà thôi, cậu đã uất ức như vậy? Tưởng Cầm trước kia chưa bao giờ để bất kỳ kẻ nào trong lòng đâu rồi? Cậu có chút tiền đồ có được không!
Tưởng Cầm trầm mặc, làm Vưu Thiên Ái nổi giận, cô ấy đứng vọt lên, cả giận nói: “Nếu như thật sự không cam lòng như vậy thì đi tìm anh ta! Tớ cùng cậu đi gặp tên khốn nạn kia với cậu!”
Cô ấy không thể nhìn dáng vẻ Tưởng Cầm như bây giờ, cho nên, tình nguyện cùng với cô đi thêm một đoạn, làm cô hoàn toàn mất hết hi vọng, cũng tốt hơn là trừng phạt chính mình vì lỗi sai của người khác như bây giờ!
Cô ấy muốn kéo Tưởng Cầm xuống giường, tay Tưởng Cầm lại nhẹ nhàng ngăn cô ấy lại, Vưu Thiên Ái giật mình, cô nâng mắt lên, khẽ mấp máy môi, tự cười một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Phụ nữ tính tình quá nóng nảy, rất dễ có nếp nhăn.”
Vưu Thiên Ái trừng mắt nhìn cô: “Còn nói? Đây không phải đều là vì cậu!”
“Tớ biết.” Ánh mắt, khóe miệng Tưởng Cầm vẫn luôn mỉm cười thản nhiên.
Vưu Thiên Ái nhìn chăm chú, lại quay về: “Cầm, không phải cậu không chịu nổi một kích như vậy chứ.”
Nhân hôm nay, Vưu Thiên Ái cũng nhớ lại, tình cảnh lần đầu tiên đến thăm hỏi cô.
Trước khi đến, Vưu Thiên Ái nghĩ sẵn những lời dạo đầu, nhắc mình phải thể hiện tự nhiên một chút, hào phòng một chút, không muốn tạo thêm cho cô bất kỳ áp lực hay không thoải mái gì. Kết quả, không đợi cô ấy mở miệng, Tưởng Cầm đã mỉm cười trước với cô ấy, nói: “Thiên Ái, cậu là người đầu tiên đến thăm tớ.”
Khoảnh khắc đó, Vưu Thiên Ái trong lòng chua xót muốn khóc, nhưng Tưởng Cầm lại vô cùng bình tĩnh, đạm mạc.
Sau đó, Vưu Thiên Ái từng nói bóng nói gió hỏi tâm trạng lúc đó của cô, Tưởng Cầm trả lời cô, không muốn bị sự thật tàn nhẫn nuốt chửng, cố gắng thích ứng, là lối ra duy nhất, Vưu Thiên Ái quả thật bị chấn động, phải biết rằng, lúc đó Tưởng Cầm cũng chỉ mới 17 tuổi. Mà Tưởng Cầm bây giờ, phải kiên định mạnh mẽ hơn, càng thấu hiểu cách sinh tồn, cô không nên yếu ớt như vậy.
“Có lẽ, cũng bởi vì thứ đáng giá đã từng có được mới biết được nỗi đau khi mất đi, cho nên không dám làm liều nữa.” Tưởng Cầm hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Thiên Ái, lần này, cậu vẫn có thể ở bên cạnh tớ sao?”
Vưu Thiên Ái khẽ giật mình, lập tức, cười thành tiếng: “Nào có chuyện tốt như vậy? Lần này, tớ muốn gấp đôi lương!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!