Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Trọng Sinh

CHƯƠNG 597

Dương Chiến mím môi, giống như nghiền ngẫm chau mày: “Cậu ta thật đúng là rất để ý cô gái kia, nói như vậy tôi càng không thể để cậu ta như nguyện. Dựa vào cái gì, cháu gái của tôi phải nếm qua đau khổ, mà cậu ta lại ôm được người đẹp về nhà chứ?”

“Cụ Dương, tổng giám đốc hiểu tâm tư của ngài, chỉ cần ngài chịu giơ cao đánh khẽ, không quấy rấy đến cô ấy, anh ấy sẽ cách thật xa, sau này cũng sẽ không có quan hệ với Tưởng Cầm nữa.”

Dương Chiến ngẩn người, ngược lại có chút bất ngờ.

Trong thư phòng, lập tức yên tĩnh lại, biểu tình của Dương Chiến âm thầm khó có thể đoán được, Cao Dương sau khi trầm mặc một lúc mở miệng: “Cụ Dương, tôi nói một câu không nên nói, tổng giám đốc vì cô ấy, có thể không quan tâm mọi thứ, cho nên, cụ Dương, cần gì phải lưỡng bại cầu thương…”

Dương Chiến chậm rãi đưa tay lên ngăn lại lời tiếp theo của anh ta.

Cao Dương chỉ nhìn ông ta, ông ta đứng dậy, đi đến trước bàn, lại lấy bút lên, vẻ mặt chuyên tâm viết chữ tiếp, Cao Dương thấy thế, mỉm cười gật đầu: “Tôi hiểu.” Anh ta lễ phép gật đầu với Dương Chiến: “cụ Dương, quấy rầy rồi.”

Dứt lời, anh ta xoay người ra khỏi thư phòng của Dương Chiến.

Ra cửa chính, Cao Dương ngồi vào trong xe lập tức gọi điện thoại báo cáo.

“Tổng giám đốc, xem ra nhà họ Dương chắc là sẽ không truy cứu nữa..Vâng, được rồi, tôi sẽ đợi con trai chị Ngọc thả ra sẽ rời đi…”

Cúp điện thoại, Cao Dương thở ra một hơi sai, quay đầu nhìn về phía nhà họ Dương, trong lòng không khỏi cảm thán. Mặc dù vừa rồi anh ta thể hiện bình tình, nhưng đối mặt với Dương Chiến cũng không nhẹ nhàng như vậy, cũng may tổng giám đốc đã chuẩn bị chu toàn, bằng không, anh ta thật sự không biết mình có thành công hay không.

Trong thư phòng, Dương Chiến buông bút xuông, chậm rãi thong thả bước đến bên cửa sổ, giống như mệt mỏi, hai con mắt nhắm lại.

Hứa hẹn của Mộ Dung Hoành Nghị, ông ta tin, bởi vì, cho dù không có ông ta ngang ngược can thiệp, cũng nghĩ hai người bọn họ nhất định sẽ không bên nhau. Nghĩ như vậy, trong lòng lại bình thường trở lại, xem như cuối cùng cũng có cái để nói với cháu gái.

Chợt có gió thổi qua, nhất lên một góc giấy tuyên thành trên mặt bàn, chữ “Thích” bên trên, sớm được hong khô.

Cửa ra vào trại tạm giam, chị Ngọc lo lắng ngóng trông, cuối cùng, bà ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, kích động chạy đến, ôm cổ cậu ta: “Trấn con ơi!”

Lâm Trấn gục đầu xuống, trầm thấp gọi một tiếng: “Mẹ.”

Chị Ngọc khóc đủ rồi, vội nói: “Không sao chứ, không sao chứ, nhanh cùng mẹ quay về.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận