CHƯƠNG 604
Lúc này Lâm Trấn lại phản bác: “Sếp Nghiêm căn bản chính là thần tượng của tôi mà, tôi muốn lập chí trở thành người đàn ông giống như anh ấy vậy đó.”
Mấy người cười cười nói nói, đã đi đến hiện trường buổi trình diễn thời trang.
Lâm Trấn nghiêm mặt chỉnh sửa lại bộ đồ vest, sau đó đẩy cửa ra, Tưởng Cầm hít một hơi thật sâu, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, chậm rãi bước vào.
Buổi trình diễn thời trang sắp bắt đầu, truyền thông đến cũng đã sắp đầy đủ, cô vừa nhướng mắt lên liền nhìn thấy Nghiêm Túc đang đứng đó thương lượng gì đó với trợ lý, nhìn thấy cô, vẫy vẫy tay với cô. Tưởng Cầm cười một tiếng, đi về phía anh ta.
“Sao bây giờ mới tới?” Anh ta hỏi.
“Sư phụ cứ lôi kéo tôi kể chuyện việc nhà, hiếm khi ông ấy mới hào hứng như vậy, cho nên tôi ngồi lại nói chuyện một lát.”
Nghiêm Túc cười một tiếng, ánh mắt đảo quanh từ trên xuống dưới, độ cong nơi khóe môi lại càng tăng thêm mấy phần: “Hôm nay rất xinh đẹp.”
Không đợi Tưởng Cầm nói chuyện, Vưu Thiên Ái đã chủ động tranh công: “Sếp Nghiêm, cảm ơn tôi đi, tôi không ngại anh tăng thêm tiền lương cho tôi đâu.”
Nghiêm Túc cười cười làm như thật mà gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Tưởng Cầm cười cười: “Cái này không phải là công lao của cậu ấy đâu, rõ ràng là do vóc dáng của tôi tốt mà, cái gì cũng xinh đẹp như là diễn viên.”
Nói đến đây, dường như là Vưu Thiên Ái nhớ tới cái gì đó, lên tiếng nói: “Ở bên phía Hạ Không có Nie, hấp dẫn lực chú ý rất cao, chúng ta có nên mời người phát ngôn luôn không?”
Nghiêm Túc lắc đầu: “Ngay từ đầu con đường của Hạ Không với chúng ta đã có chỗ khác nhau rồi, bọn họ lấy thời trang trẻ làm điểm bán, đương nhiên là về phương diện người phát ngôn phải nhắm vào người đang nổi trội nhất của hiện tại. Mà Tưởng thị của chúng ta muốn tạo nên đó chính là kinh điển, cho dù có phải là bán chạy trong quý thì cũng phải làm cho không bị thời đại kết thúc, trận chiến này cũng chỉ là mới thổi lên kèn lệnh mà thôi, không cần phải vội vàng lập tức xông pha chiến đấu đâu.”
Nghe anh ta nói vô cùng tự tin chắc chắn, nghĩ chắc là cũng có cách rồi, Tưởng Cầm lập tức nắm chắc, cười nói: “Nghiêm Túc, may mắn là có anh.”
Đôi mắt đen nhánh của Nghiêm Túc híp lại nhìn về phía cô, thái độ lại không có tự nhiên: “Tôi đã từng nói rồi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!