Trần gia bao đời làm thương nhân không có bất kỳ ai dính dáng đến chính trị vì vậy nhân mạnh trong quân đội rất yếu ớt, ngoại trừ Trần Tuấn Phong không biết tại sao lại chạy vào quân danh rồi được thăng chức ra thì không ai có tin tức nội bộ nào cả.
Vì vậy việc ám sát người của Trần gia không hề thay biết gì cả, tuy anh đã cho người theo sau bảo vệ bọn họ nhưng anh cũng không hó hé gì về việc này để bọn họ trở nên lo lắng hơn.
Hai người ngồi đến trưa sau đó không cùng người nhà ăn trưa mà đã rời đi, ngày hôm qua anh đã hẹn vài người bạn của mình cùng ăn chưa sẵn tiện đưa thiệp mời cho bọn họ luôn. Một năm qua có lẽ bọn họ cảm thấy tâm trạng anh không tốt nên cũng rất ít khi rủ anh ra ngoài chơi, hiện tại vừa đúng dịp thăm hỏi bọn họ luôn.
Lần này nơi hẹn là một nhà hàng bán thức ăn của nước ngoài, tuy các nước đang lăm le xâm chiếm nhau nhưng vẫn dựa vào nhau cùng phát triển, không những vậy riêng về mãn ẩm thực thì rất đa dạng nhiều màu sắc nên người dân rất yêu thích các món ăn ngon miệng cùng đủ sắc đủ vị.
Đây là lần đầu tiên Võ An Tú đến một nhà hàng trang trí cùng ẩm thực theo phong cách của nước ngoài nên cô khá tò mò. Đi vào trong nhà hàng hai người được nhân viên dẫn vào trong nhã gian đã được đặt trước.
“Bạn thân của anh chỉ có bốn người mà thôi, có thêm một cô bé đi cùng, bọn họ rất được em không cần cảm thấy mất tự nhiên.” Trước khi vào phong Trần Tuấn Phong nhỏ giọng an ủi, ngoại trừ người nhà anh thì sau này cô phải đối mặt với những người bên ngoài như thế này, cứ tập tành dần thì sẽ ổn cả thôi.
Cạch. Cánh cửa được nhân viên đẩy ra, hai người liền đi vào.
Bên trong nhã gian ngồi sáu người, trong đó có bốn nam nhân cùng hai nữ nhân, sáu người nghe thấy tiếng cửa mở liền nhìn sang, năm ánh mắt nhìn bọn họ thì vui mừng cũng có chút lo lắng nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm, còn lại một ánh mắt khi nhìn cô mang đầy sự khinh thường, hận ý.
Cảm nhận được ánh mắt bất hiện như vậy không chỉ Võ An Tú mà đến Trần Tuấn Phong cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, anh vòng tay ra sau đặt nhẹ lên bàn tay đang nắm tay cằm xe lăn của cô.
“Tuấn Phong, lâu rồi không gặp, sức khỏe của cậu thế nào rồi.” Một người đứng dậy chào đón.
“Các cậu đến sớm nhỉ.” Trần Tuấn Phong nhìn bọn họ nói, nhưng khuôn mặt anh lạnh tanh không có chút vui vẻ nào “Hôm nay chúng mình tụ hợp sao cho kẻ không có liên quan vào đây vậy.”
Bị anh nói thẳng người đàn ông dẫn theo người đi vào khuôn mặt xấu hổ không thôi, câu nói này của anh, anh ta biết là đang ám chỉ ai nên càng thêm chán nản. Thật ra anh ta lỡ miệng nói ra sau đó không biết sao ả ta lại nằng nặng đòi theo, mẹ ả không biết nói thế nào với cha anh ta khiến ông ta một hai bắt anh ta dẫn ả theo.
Bởi vì là con riêng không có chút tiếng nói nào trong nhà anh ta không thể phản bác được nên chỉ có thể dẫn theo cùng mà thôi.
“Anh Phong, anh nói gì vậy ạ... Ai là người ngoài.” Người phụ nữ kia giả vờ không biết mà lên tiếng nói, giọng nói của ả làm như thân thiết mà gọi anh.
“Nói đi, sao lại vậy.” Trần Tuấn Phong chẳng thèm cho ả mặt mũi mà nhìn người bạn đang xấu hổ cúi gầm mặt xuống kia.
“Đừng trách cậu ấy, không có cách nào phản kháng được.” Một người khác thấy không khí trở nên căng thẳng liền vội vàng giảng hòa. Làm bạn với nhau mười tám năm bọn họ hiểu nhau rất rõ nên cũng không muốn làm bạn của mình khó xử.
Tuy không hiểu tại sao anh bỗng nhiên làm căng như vậy nhưng chắc chắn khi đi vào cô ả kia đã làm gì đó khiến anh cảm thấy phật lòng, nhưng hiện tại cũng không thể làm gì nếu được thì cố nhịn cho qua bữa cơm đã.
“Đúng rồi anh Phong, lâu rồi chúng ta mới gặp nhau mau lại đây ngồi đi ạ.” Cô gái còn lại trong phòng nghe anh trai mình nói cũng vội vàng phụ họa sau đó mỉm cười nhìn cô gọi “Chị dâu mau vào trong đi ạ.”
Võ An Tú nhìn cô gái dễ thương trước mặt liền mỉm cười rồi đẩy anh vào trong, trên bàn vẫn còn dư khà nhiều chỗ, nhưng khoảng cách lại gần cô ả kia, cô không muốn ngồi bên cạnh ả liền chen vào chung với cô gái nhỏ đáng yêu vừa nhìn đã thấy yêu thích này.
Anh thấy cô như vậy cũng không nói gì mà nhìn bạn mình ra hiệu để anh ta nhường chỗ. Cô ả kia thấy vậy liền căm môi căm giận nhìn cô chằm chằm.
“Nếu cô còn nhìn vợ tôi bằng con mắt đó nữa thì đừng trách tôi quăng cô ra khỏi đây.” Trần Tuấn Phong chẳng thèm quay đầu nhưng giọng nói vẫn rõ ràng âm thanh đầy nghiêm túc.
Những người khác nghe vậy liền đồng loạt nhìn sang ả, đúng lúc bắt gặp ánh mắt kinh tởm đó của ả liền không khỏi nhíu mày, người đàn ông dẫn bả theo cũng không nhịn được phiền chán mà nói:
“Đặng Loan nếu cô còn không ngoan ngoãn thì về đi, đừng có làm mất mặt tôi.”
“Em... em... em không có.” Đặng Loan rung rẩy lắp bắp giải thích, ả ta cụp mắt xuống trong ánh mắt đầy vẻ không cam tâm.
“Không có giáo dưỡng.” Cô gái nhỏ bên cạnh cô hừ lạnh một tiếng nhỏ giọng nói. Tuy là nói nhỏ nhưng những người trong phòng đều có thể nghe thấy cả.
Đặng Loan tức giận nghiến răng nggiến lợi nhưng không dám nhìn loạn nữa, ả biết một khi tái phạm nữa thì chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi đây.
Thấy rốt cuộc ả cũng im lặng những người khác liền bắt đầu nhìn cô chào hỏi.
“Chào chị dâu, tôi là Ngô Quốc An.”
“Chào chị dâu, tôi là Đặng Bình.”
“Chào chị dâu, tôi là Lý Phàm.”
“Chào chị dâu, tôi là Bùi Công Trí.”
Sau khi nhóm bạn thân của anh giới thiệu xong thì cô gái nhỏ cũng cười tủm tỉm nói:
“Chào chị, em là Lý Nhã. Bọn họ đều gọi chị là chị dâu bởi vì anh Phong lớn tháng nhất trong nhóm ạ.”
Võ An Tú nghe cô nhóc nói vậy liền mỉm cười, cô gật đầu với bọn họ sau đó nói: “Xin chào, tôi là Võ An Tú.”
“Mọi người đã gọi món chưa.” Thấy bọn họ chào hỏi xong Trần Tuấn Phong liền lên tiếng hỏi, thời gian không còn sớm nữa đã quá giờ ăn trưa thường ngày của bọn họ rồi, anh không muốn cô bị đói chút nào.
Đặng Bình nghe vậy liền lắc đầu: “Chưa nữa, chúng tôi định đợi hai người đến rồi mới gọi món.”
“Phục vụ.” Lý Phàm hô ra bên ngoài.
Cánh cửa mở ra phục vụ nhanh chóng bước vào. Trần Tuấn Phong chỉ từng món trên menu xong rồi mới đưa qua tai những người khác.
“Xin quý khách đợi trong chóc lát.” Phục vụ khom người nhận lại menu rồi nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhóm bạn của anh bắt đầu hỏi than anh trong thời gian qua như thế nào, ông cụ Trần vẫn khỏe chứ, ba mẹ anh ra sao. Nhóm người luyên thuyên mà nói chuyện hoàn toàn ăn ý bỏ qua Đặng Loan đang cực kỳ tức giận ngồi một bên.
“Đúng rồi anh Phong, sao anh cùng chị dâu gặp nhau vậy ạ.” Lý Nhã tò mò hỏi hai người.
Võ An Tú dịu dàng nhìn anh rồi nói: “Anh ấy là ân nhân cứu mạng của chị.”
“Lúc ấy chị bị thương rất nặng, may mắn được anh ấy cứu sống.”
Cô không nói quá rõ ràng nhưng câu nói này đủ xúc tích cũng khiến những người khác rõ ràng mọi chuyện.
“Thì ra là ân cứu mạng lấy thân báo đáp á.” Lý Nhã hai mắt sáng bừng, giọng nói trêu chọc.
“Đúng là duyên phận mà, thẳng nam sắc thép cuối cùng cũng bị rung động.” Bùi Công Trí cảm thán: “Chúng ta cũng phải mau chóng kiếm vợ thôi.”
Nhưng đúng lúc này một giọng nói không hợp với bầu không khí vang lên: “Là duyên phận hay mưu tính.”
“Có nhiều kẻ tham tiền muốn mon men lại gần để chiếm đoạt tài sản lắm đó.”
Những người bên trong phòng nghe vậy liền đồng loạt nhìn sang, Đặng Loan thấy vậy giọng nói càng lúc càng to hơn: “Anh Phong anh phải cẩn thận mới được, mấy người vô duyên vô cớ xuất hiện như thế này rất khó lườn, có khi muốn chiếm đoạt tài sản của anh đấy.”
“Câm miệng.” Đặng Bình tức giận quát.
Nhưng cô ả hoàn toàn không quan tâm mà rằn cổ lên nói, từ nãy đến giờ bị bọn họ bỏ qua khiến ả không cam tâm hiện tại dù thế nào đi nữa ả cũng phải nói: “Bộ tôi nói không đúng à, các anh nghĩ lại xem sao bỗng nhiên cô ta xuất hiện rồi được anh Phong cứu. Hiện tại ai cũng biết anh Phong trở thành như thế này ngoại trừ tiền ra thì còn cái gì khác nữa.”
“Làm sao một người xấu xí như cô ta lại muốn làm vợ anh.”
“Đủ rồi, cô câm miệng lại được rồi.” Lý Nhã hoàn toàn không thể nghe nổi nữa mà đập bàn.
“Tôi không câm đấy, chẳng lẽ tôi không nói đúng. Chúng ta quen biết nhau bao lâu, tôi luôn dõi theo anh ấy... Vậy mà cô ta không biết từ đâu xuất hiện, chẳng lẽ không phải mang ý xấu thì là gì.” Đặng Loan tức giận đứng dậy chỉ vào mặt cô rồi nói.
Võ An Tú nhìn cô ta diễu võ dương oai mà ngáp dài, anh đã nói anh là của cô vậy thì cô vẫn có thể ích kỷ mà đẩy những cô gái khác tranh xa anh sao. Cô nhìn sang anh như muốn dò hỏi xem cô có thể làm theo ý mình hay không.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Trần Tuấn Phong chưa từng rời khỏi người cô, vì vậy khi cô nhìn sang ánh mắt đầy tội nghiệp mà dò hỏi thì anh liền mỉm cười cổ vũ cô, anh biết thời đại của cô sống phụ nữ chẳng có quyền gì trong gia đình cả, nhưng cô đã đến đây đến bên cạnh anh vậy thì cô có thể làm bất kỳ chuyện gì mà cô muốn.
Nhận được sự cổ vũ của anh, cô liền mỉm cười vui vẻ, sau đó cô lạnh mặt nhìn sang người phụ nữ đang không ngừng chỉ trích mình trước mặt lạnh nhạt nói:
“Cô là cái thá gì? Cô là ai mà có quyền lên tiếng rồi đưa tay chỉ vào mặt tôi.” Sau đó cô nhếch miệng cười đầy khinh thường: “Cô chẳng là ai cả, cũng chả là cái thá gì cả, chỉ là một... Người... Ngoài.”
“Mày... Mày, mày là cái gì hả dám nói với tao như vậy, con đ* như mày thì có quyền lên tiếng ở đây.” Đặng Loan bị cô chọc giận đến quên luôn mình đang ở đâu, ánh mắt bừng bừng lửa giận mà nhìn chăm chăm vào cô: “Tao biết anh ấy từ khi còn bé... Mày hiểu cảm giác ngưỡng mộ một người nhưng lúc nào cũng chỉ có thể đứng xa nhìn không.”
“Rõ ràng tao là một tiểu thư xinh đẹp giàu có, biết bao người theo đuổi gia đình môn đăng hộ đối với anh nhưng từ đầu đến cuối tao chẳng thể chen vào được để chạy lại bên cạnh anh... Vậy mà... Vậy mà thằng anh vô dụng con tiểu tam lại có thể ở cạnh anh, ngày ngày vui chơi với anh, nhưng hắn chưa từng dẫn tao theo, tao rất ghen tị với chuyện này.”
“Như vậy thì thế nào, tôi mới là vợ của anh ấy.” Võ An Tú mỉm cười nói, cô chẳng hề quan tâm đến những thứ này, rõ ràng anh chưa từng nhìn ả lấy một lần từ đầu đến cuối chỉ do ả ta tự mình tự mình đa tình mà thôi.”
“Con khốn, bỗng nhiên mày từ đầu xuất hiện cướp lấy anh ấy của tao, rõ ràng mày có suy nghĩ đen tối khi đến gần anh ấy, vậy mà sao anh ấy không nhận ra... Rõ ràng tao mới thật lòng với anh ấy.” Đặng Loan càng thêm bạo phát mà quát lớn, lúc này đây ả hoàn toàn quên mình đang đứng ở nơi nào.
“Nhưng tôi chưa từng quen biết cô.” Trần Tuấn Phong hoàn toàn nghe không nổi những lời dơ bẩn của ả đối với cô liền lạnh nhạt xen vào.
“Anh Phong... Em... Em...” Nghe thấy tiếng anh, lúc này ả mới bình tĩnh lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng ánh mắt mang thei sự chán ghét của những người khác khi nhìn ả thì ả mới biết ả xong rồi. Từ nay về sau có khi ả không thể đi cùng nhóm người giàu có này được nữa.
“Cô thật buồn nôn... Cô ấy là vợ tôi cô có quyền gì chỉ trích cô ấy.” Trần Tuấn Phong híp mắt nguy hiểm nhìn ả ta rồi gọi: “Anh Hạo.”
Cạch. Cánh cửa một lần nữa được mở ra anh Hạo cùng hai người vệ sĩ khác cùng nhau đi vào, không cần anh phải ra lệnh bọn họ đã đi đến cạnh Đặng Loan rồi xách ả ta lên chuẩn bị đi ra ngoài.
“Buông tao ra, buông tao ra. Chúng mày đang làm gì vậy, chúng mày biết cha tao là ai không, buông tao ra.” Đặng Loan vùng vẫy không ngừng, miệng toàn câu chửi bới: “Anh Phong, anh Phong sao anh có thể đối sử với em như vậy, rõ ràng em thích anh đến như vậy, rõ ràng thích nhiều như vậy mà.”
La nhã nghe ả ta nói như vậy liền hừ lạnh, lớn tiếng nói: “Cô nói mà không biết ngượng à. Vậy khi anh ấy bị thương tàn phế suốt đời thì cô đã ở đâu, hiện tại bởi vì công ty thuộc hoàn toàn quyền quản lý của anh ấy bà chị mới nói yêu anh ấy... Đúng là chết cười mà.”
Nhóm vệ sĩ cũng không muốn nghe ả tiếp tục nói mà nhanh chóng bịt miệng ả rồi xách ra khỏi nhà hàng rồi ném đi, trong đất nước này có ai có thể ý kiến với cách làm người của Trần Tuấn Phong, hiện tại nhìn thấy một cô gái bị ném ra ngoài, trong miệng không ngừng mắng chửi thì người qua đường đều có thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong nhà hàng.