Trình An Nhã là một cô gái xinh đẹp, năm nay 17 tuổi, dáng cao 164cm, nặng 48kg, tính cách hơi thất thường, học sinh lớp mười một.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt phối cùng quần jeans trắng, đi giày vải đơn giản trông vô cùng thanh thuần và xinh đẹp, đôi mắt to như chứa đầy sự hồn nhiên của cả thế giới.
Hôm nay là ngày sinh nhật bạn trai Vương Duệ, cô muốn cho anh ta một bất ngờ.
Trong túi đang đeo có một chiếc bút do cô cẩn thận lựa chọn, số lượng thuộc hàng hiếm, giá cả không hề rẻ, cô phải nhịn ăn nhịn tiêu hai tháng nay mới mua được.
Vương Duệ học hơn cô một năm, là nhân vật nổi tiếng đồng thời cũng là người tình trong mộng của bao cô gái trong trường.
Vừa mới vào nhà đột nhiên cô cảm giác có gì đó không ổn, trước tủ đựng giày có một đôi giày cao gót đỏ thủy tinh, cùng với đó là khăn choàng màu đỏ, áo khoác, váy ngắn, vớ dài,...
Áo sơ mi đàn ông, quần dài,...
Từ phòng ngủ truyền tới những âm thanh kỳ lạ.
Chương trình thực tế à?
Nếu như đây không phải nhà của bạn trai cô, Trình An Nhã chắc sẽ có hứng thú lén xem kịch ngoài cửa.
Đôi nam nữ kia có vẻ nóng lòng đến nỗi vừa vào cửa đã gấp gáp làm chuyện đó, quần áo lộn xộn ngổn ngang khắp sàn nhà, mùi xạ hương trong không khí bay lên, dù Trình An Nhã có ngây thơ đến đâu cũng biết xảy ra chuyện gì.
“Vương Duệ, anh có yêu em không?” Giọng điệu đầy quyến rũ của loại con gái lẳng lơ vang lên.
Trần Doanh Doanh? Bạn thân của cô sao? Há…Gần đây chơi game nhiều quá rồi, ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
“Đương nhiên là anh yêu em, Doanh Doanh em thật tuyệt..."
Cô bước từng bước từng bước đến gần phòng ngủ.
“Anh nói xem, em với An Nhã, kỹ thuật ai giỏi hơn?” Giọng điệu cô ta vô cùng mê hoặc.
Này này đừng có so sánh kỹ thuật, đợi mấy năm nữa cô có kinh nghiệm thực chiến, lúc đó chúng ta so cũng chưa muộn!
“Dĩ nhiên là em rồi, An Nhã quá cổ hủ, bọn anh hẹn hò một năm nay thế mà thân mật lắm cũng chỉ nắm tay, một người đẹp nhưng đầu gỗ không hiểu phong tình như thế, nào có mê người như cục cưng…Nhanh hơn chút nữa…”
Chậc chậc, mồm anh thối như thế, có kẻ ngu mới để anh hôn.
Ác liệt quá nhỉ!
Xem ra làm tư thế khó à?
Mẹ kiếp, sao làm được chứ?
Trình An Nhã muốn phục bản thân mình luôn, lúc này mà còn có tâm tư nghiên cứu tư thế của bọn họ.
“An…An Nhã…” Vương Duệ là người phát hiện ra Trình An Nhã đầu tiên, hơi nhíu mày vội kéo chăn che cơ thể bọn họ lại.
“An Nhã…”
Sau khi Trần Doanh Doanh hết xấu hổ, cô ta thản nhiên đứng dậy như thường, không thèm để ý cơ thể mình đang trần truồng, trên người còn có những vết cào đầy dâm tục và phóng đãng.
Dáng người thật nóng bỏng, mai sau rất có vốn làm xe buýt công cộng, Trình An Nhã thầm nghĩ.
Trần Doanh Doanh tùy ý ném cho Vương Duệ một bộ quần áo, bản thân cô ta cũng mặc một chiếc áo sơ mi của Vương Duệ.
Trình An Nhã rất bình tĩnh, mặc dù sắc mặt cô đã tái nhợt, nhưng ngược lại ánh mắt vẫn chứa nụ cười ngây thơ, vui vẻ, mẹ từng nói, bất kể lúc nào cô cũng phải mỉm cười để che giấu cảm xúc.
“An Nhã, cậu cũng thấy rồi, bọn tớ đang ở với nhau, cậu nên ra ngoài đi!” Trần Doanh Doanh phong tình vạn chủng níu lấy cánh tay Vương Duệ, muốn ra oai với Trình An Nhã, dáng vẻ chỉ tay năm ngón cùng với giọng điệu như đang ban ơn cho cô.
Loại con gái nghèo khổ như An Nhã sao có thể xứng với Vương Duệ anh tuấn chói mắt, Trần Doanh Doanh cô ta mới xứng đôi với anh.
“Vương Duệ, tại sao?” Muốn lừa gạt thì cũng đừng ăn cỏ gần hang, huống hồ danh tiếng cây cỏ kia chả tốt đẹp là bao, hơn nữa còn nổi tiếng là xe buýt công cộng.
Vương Duệ nghe thế chỉ cười lạnh, hất đầu, gương mặt trẻ tuổi anh tuấn ra vẻ ghét bỏ, cao ngạo nói: “An Nhã, nói thật cho cô biết, ban đầu theo đuổi cô chỉ vì thua cược với anh em, ai bảo cô khó theo đuổi như thế? Nói chứ nhìn cô xem, khuôn mặt bình thường, cả người mặc toàn mấy bộ rác rưởi, xứng với tôi chắc?”
Dáng đẹp thì sao chứ, đưa cô ra ngoài thật mất mặt.
“Hóa ra là thế…” Sau khi hiểu ngọn nguồn Trình An Nhã gật đầu một cái, cô chỉ nở nụ cười ngọt ngào: “Tiền anh đặt cược là bao nhiêu?”
“100 vạn!”
“Không có tôi anh cũng không thắng được, tiền đặt cược cho tôi một nửa đi!” Trình An Nhã cười vui vẻ, đôi mắt sáng lên vì tiền.
Hừ, lừa cô mà không thèm chia một nửa thì đúng là đồ keo kiệt.
Vẻ mặt Vương Duệ tái nhợt.
Nhìn xem, đứa con gái này thô tục như thế, vừa nhắc đến tiền hai mắt đã sáng lên, dựa vào bộ mặt giả dối này của cô mà đòi!
Anh ta làm chuyện đó với đàn bà khác ngay trước mắt cô, vậy mà cô còn cười ngọt ngào đến vậy, hơn nữa còn hỏi anh ta tiền đặt cược, sau đó lại muốn chia đôi?
Mẹ kiếp! Quái vật gì vậy?
Trần Doanh Doanh giận tới nỗi không kìm chế nổi: “Trình An Nhã, cậu có biết xấu hổ không?”
“Phải cần mặt mũi chứ, ít nhất nếu bán gương mặt này của tôi, giá tiền cũng cao hơn cậu.” Trình An Nhã lại cười đầy ngọt ngào: “Đồ keo kiệt, không cho thì thôi, một tên thắng cược nuốt hết tiền như anh cẩn thận ra đường bị sét đánh chết!”
“Như anh mong muốn, chúng ta chia tay, chúc phúc cho tình yêu hai người mãi mãi bền lâu.”
Nghe xong sắc mặt hai người kia xanh mét.
Trình An Nhã mỉm cười, nghêng ngang rời đi.
Thắp đèn hoa đăng lên, thành phố A càng thêm náo nhiệt.
Một quán bar nằm ở khu vực đắc địa của thành phố A đầy náo nhiệt phóng túng, trên sân khấu, một loạt các vũ nữ xinh đẹp uyển chuyển như rắn nước cùng với vòng eo linh hoạt đung đưa, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, ánh mặt quyến rũ như tơ không ngừng phóng điện, khiến cho một đám đàn ông nhao nhao cổ vũ dưới đài.
Âm nhạc rung trời, mùi rượu thơm nồng.
Đây là nơi vừa có rượu vừa có gái, một nơi tuyệt vời để hưởng thụ.
Trình An Nhã uống cạn từng ly ở trước quầy bar, khuôn mặt đỏ bừng.
Vương Duệ ngoại tình, hai người chia tay, lúc đó cô biểu hiện rất tự nhiên, mặc dù trong lòng vẫn hơi đau đớn, dù chỉ một chút.
“An Nhã qua đây, ngoan, quên chuyện không vui đi, uống nữa nào, uống đi.”
Chị gái trên danh nghĩa Lâm Lệ còn cổ vũ cô uống nhiều hơn, thản nhiên bỏ một viên thuốc vào trong ly rượu.
“Chị đừng có lải nhải bên tai em được không, im lặng một chút.” Trình An Nhã nhàn nhạt nói, ngẩng đầu uống cạn ly rượu.
Hừ, nếu không phải kéo chị ta đến trả tiền, ai thèm nhịn chịu cô ta càm ràm bên cạnh chứ.
Sau khi mẹ của Trình An Nhã qua đời, mẹ kế mang theo Lâm Lệ gả cho ba cô, hai người ở cùng nhau mới có ba bốn năm nhưng tình cảm không tốt lắm, Lâm Lệ quen biết toàn người vớ vẩn hỗn tạp, thay bạn trai như lật sách, Trình An Nhã thực sự không thích cô ta.
Chẳng qua cô uống say, không có tiền trả, chỉ đành gọi Lâm Lệ đến.
Lâm Lệ nuốt cơn giận trong lòng, con bé chết tiệt, xem lát nữa mày có chịu nổi không, cô ta thấy Trình An Nhã uống chén rượu kia, khóe môi thầm đắc ý mỉm cười, còn bảo nhân viên pha chế rót cho cô thêm mấy chén rượu, lát sau Lâm Lệ vọt ra góc khuất chỗ cửa ra vào.
“Thế nào, đó là em gái tôi, đẹp không, 300 vạn, trả tiền!” Lâm Lệ xảo quyệt nói với một tên đàn ông có dáng vẻ vô cùng thô bỉ, cô ta nợ vay nặng lãi, quả thực không trả nổi, nghĩ chỉ có thể lừa Trình An Nhã đến quán bar rồi bán cô cho chợ đen để trả nợ.
Ai ngờ cô xui xẻo đúng lúc thất tình còn uống say, vì thế Lâm Lệ càng không hề cảm thấy áy náy chút nào.
“Thành giao!” Tên đàn ông sờ chiếc cằm toàn mỡ, ánh mắt để lộ tia dâm đãng.
Đúng là cực phẩm, mặt hàng như thế bán dưới chợ đen có thể đấu giá đến 1000 vạn.
Trình An Nhã uống hơi say, tuy thế nhưng vẫn chưa say hoàn toàn, hừ, Vương Duệ nói cô cứng nhắc, nhàm chán, cô đây thú vị một lần cho anh ta xem, vì một tên đàn ông thối nát như anh ta mà uống say thế này, đúng là ngu xuẩn đến đỉnh điểm.
Trình An Nhã đứng lên, đặt ly rượu xuống, mơ mơ màng màng ôm đầu đi về phía trước, đột nhiên quẹo chân, ngã vào lòng một người đàn ông.
Một người đàn ông rất trẻ, nhìn dáng dấp chắc cũng khoảng hai mươi.
Ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, diện mạo cực kỳ đẹp đẽ đến mức tinh xảo, anh như một loại đàn ông yêu nghiệt, trên người anh toát ra vẻ thanh lịch và tôn quý trời sinh, đôi mắt quá lạnh lùng lại làm tương phản nổi bật lên loại tao nhã này gần như lãnh đạm này.
Một người đàn ông thanh lịch và lạnh lùng.
Đôi mắt lạnh lùng của Diệp Sâm liếc nhìn về phía người phụ nữ chủ động ôm ấp, vẻ mặt đầy chán ghét, anh ghét nhất loại con gái chủ động quấn quýt này.
Khi anh nhìn vào mắt cô, phút chốc…
Giật mình!
Toàn bộ thế giới tràn ngập màu sắc tươi sáng.
Có phải cô ấy không?