Vưu Lily rất có trách nhiệm nói cho cô quy trình công việc, giúp cô làm quen với môi trường, Trình An Nhã thích nghi rất nhanh, nhưng đêm đến cô mệt tới mức gần như bị liệt.
Tan làm về nhà, thấy Ninh Ninh đeo tạp dề đang bận rộn trong bếp, dáng vẻ bận rộn của tiểu bánh bao khiến người làm mẹ là An Nhã có chút áy náy, thật sự là rất áy náy nha,...
“Bảo bối, mẹ yêu con!” Trình An Nhã buông đống công văn, báo cáo xuống, bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, thơm một cái, da thịt non nớt, thơm xong thấy thoải mái hơn nhiều, không giống như người nào đó, lạnh như băng, tự biến bản thân mình thành cái tủ lạnh!
“Mẹ ơi, con cũng yêu mẹ!” Ninh Ninh nhẹ nhàng hôn lại một cái, Trình An Nhã mệt mỏi cả ngày cảm động đến rơi nước mắt.
Con trai, mẹ yêu con, như chuột yêu gạo.
“Mẹ ơi, hôm nay công việc thế nào?”
“Con từ từ hãy hỏi, để mẹ ăn mấy miếng rồi nói.” Trình An Nhã như gió cuốn mây tan, ra sức nhét mấy món ăn ngon miệng mà con trai làm vào trong miệng, đói chết cô rồi.
“Nói đi, bảo bối, ánh mắt chờ đợi của con như vậy là có ý gì?”
“Cái gì mà ánh mắt chờ đợi, đây là con đang khinh bỉ mẹ về lễ nghi trên bàn ăn được không?”
“Đáng ghét!”
“Mẹ, mẹ có thích môi trường làm việc ở MBS không?”
“Không thích!”
“Tại sao?”
An Nhã nắm tay, vũ trụ nhỏ hừng hực thiêu đốt: “Bởi vì có một con dã thú lục quang!”
Ninh Ninh: “...”
“Vậy mẹ có gặp được người quen không?”
“Người quen?” Trình An Nhã nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại mấy người hôm nay gặp ở bộ phận giám đốc, lọc qua những người cô gặp: “Người sống thì một đống, người quen không có.”
“Con chịu mẹ rồi!”
“Ninh Ninh, vẻ mặt kia của con là có ý gì? Khinh bỉ mẹ con sao?”
“Mẹ, mẹ là thục nữ giả! Ai nha, ăn cơm, ăn cơm đi, đúng là con không nên có sự kỳ vọng quá lớn vào mẹ.”
An Nhã: “...!”
Cảm giác bị con trai khinh bỉ, thật là tồi tệ.