Trình An Nhã hơi sững sờ, hứng thú nhướng mày, Diệp tam thiếu, anh là thiên lý nhãn hay thuận phong nhĩ, chuyện này mới bao lâu chứ?
"Chẳng lẽ trưa nay anh cũng ăn cơm ở nhà hàng đó à?" Trình An Nhã cười như không, ánh mắt lạnh lẽo.
Diệp Tam Thiếu mím môi: "Không phải!"
Trình An Nhã nhíu mày, vậy là chuyện gì?
"Lái xe ngang qua!"
Trình An Nhã cạn lời!
Đúnglà trùng hợp lạ kỳ, đường nhiều như vậy sao anh lại đi đường đó?
"Ông ta tìm cô làm gì?" Diệp Tam Thiếu đanh mặt hỏi, bộ dáng cực kỳ không vui, mơ hồ còn toát lên địch ý. Nhắc đến ông Dương, anh dường như còn chán ghét, căm hận hơn cả ông Diệp!
Trình An Nhã khẽ nói: "Ông ấy bảo tôi kết hôn với học trưởng!"
Diệp Sâm lập tức im bặt, khuôn mặt điển trai phủ đầy sương mù, trong đôi mắt đen kịt dâng lên một cơn bão tố, siết chặt nắm đâm, địch ý trên người càng thêm mãnh liệt, Trình An Nhã biết rõ anh đang mất khống chế!
"Diệp sâm, anh bình tĩnh đi!" Trình An Nhã vươn tay nắm lấy cánh tay anh, cơ bắp cứng ngắc, không chút mềm mại: "Là do ông ta tự muốn thôi, hơn nữa ông ta không biết quan hệ của chúng ta."
Trình An Nhã nói thật, cũng không che giấu: "Anh đừng nóng giận, được không?"
Trong lòng cô hiểu rõ, không phải Diệp tam thiếu giận vì cô phải gả cho Dương Trạch Khôn, mà là ông Dương muốn cô gả cho Dương Trạch Khôn.
Điểm mấu chốt ở chỗ ông Dương!
Diệp Sâm ôm chặt Trình An Nhã, thô lỗ đến mức thiếu chút nữa đè lên cái chân bị thương của cô, gắt gao ôm chặt cô vào lòng, lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, im lặng không nói, chỉ có tiếng thở dồn dập, hết đợt này đến đợt khác, hơi nóng như thiêu đốt phun lên sau cổ cô.
"Không được đồng ý với ông ta, không được đồng ý với ông ta…Dựa vào cái gì..." Diệp Sâm nói năng lộn xộn thậm chí có hơi phát điên: "Nếu cô dám đồng ý với ông ta, tôi sẽ bóp chết cô…nặng nề bóp chết cô..."
Giọng điệu của anh cực kỳ hung ác, gằn từng câu từng chứ. Trình An Nhã không hề nghi ngờ, nếu cô đồng ý chắc chắn Diệp Sâm sẽ bóp chết cô!
Cho xin đi, Diệp tam thiếu anh đừng giận dữ như thế được không? Đã nói chỉ là ý muốn của ông ta thôi mà, anh lại lựa chọn điếc có chọn lọc nữa rồi!
"Diệp Sâm, anh bình tĩnh đi, tôi không có đồng ý với ông ta!" Trình An Nhã lặp lại. Má ơi, rốt cuộc người này có biết sức lực của mình mạnh đến cỡ nào không? Xương cốt trên người cô sắp bị anh bóp nát rồi, đau đến nỗi Trình An Nhã nhíu chặt mày.
Nếu không phải nể tình bây giờ anh đang mất khống chế, cô đã tát anh ta bay xa từ nãy giờ rồi!
Dường như Diệp tam thiếu nghe được lời cô, tâm trạng đang tức giận bừng bừng như bị dội một gáo nước lạnh. Cảm xúc hơi ổn định lại, hơi thở nặng nề cũng từ từ bình tĩnh lại, nhưng đôi tay vẫn ôm chặt Trình An Nhã, chỉ sợ chớp mắt cô sẽ biến mất!
"Diệp Tam Thiếu, tôi nghĩ anh nên điều chỉnh lại sức lực của anh một chút." Trình An Nhã thấy anh hơi bình tĩnh lại thì dùng giọng nói gợi đòn trêu chọc Diệp Sâm nói: "Anh có biết sức lực anh có thể bóp vụn một tảng đá không?"
Diệp Sâm vội buông cô ra, vén tay áo lên, nhìn thấy trên cánh tay trắng như tuyết của cô có vết bầm tím rành rạnh, anh nhìn Trình An Nhã, cô Trình liếc mắt nhìn anh, trong đôi mắt đen của Diệp Tam Thiếu thoáng qua một tia áy náy.
"Sao cô không nói sớm?" Vết bầm tím rõ ràng, nhưng cô lại không nói lời nào, yên lặng chịu đựng sự thô bạo của anh!
"Tôi nói này, vừa rồi trong đầu anh ngoài ý hận ra thì còn gì nữa? Anh có thể nghe lọt lỗ tai sao?" Trình An Nhã xoa cánh tay. Đúng là muốn mạng cô mà, hai cánh tay đều đau. Sức mạnh của anh thật đáng sợ, nên nói là lúc anh mất khống chế đúng là quá khủng bố: "Diệp tam thiếu tuy tôi và anh có xương cốt giống nhau, nhưng có câu nói phụ nữ làm từ nước, rất mỏng manh, không chịu được sự tàn phá của anh đâu."
Diệp Sâm nhìn Trình An Nhã chằm chằm. Thời gian bọn họ chung đụng với nhau không ngắn, nhưng anh đúng là không hiểu rõ cách suy nghĩ của cô. Nếu bạn nói cô là người nói một đằng làm một nẻo, nhưng có lúc cô lại thành thật hơn bất kỳ ai. Nhưng nếu bạn nói cô ấy tinh tế, thì cô lại đơn thuần hơn bất cứ người nào khác. Bạn nói cô ấy không dịu dàng ư? Có những lúc cô lại không nói lời nào, chịu đựng sự thô bạo cua anh, còn dịu dàng hơn những người phụ nữ khác gấp trăm lần.
Nhưng khi cô thể hiện thiên tính của kiểu phụ nữ này lại vô cùng khác biệt.
Trình An Nhã, đây là cách cô thể hiện tình cảm sao?
Thật sự là…rất đặc biệt!
Nhưng anh lại rất yêu thích kiểu dịu dàng ẩn bên trong vẻ mạnh mẽ này!
"Anh phải học cách khống chế tâm trạng của mình. Đừng cứ mỗi lần nghe đến ông Diệp và ông Dương là lại nỗi cơn tam bành như vậy. Cứ mãi nhớ tới những chuyện không vui trước kia làm gì?" Trình An Nhã lạnh nhạt nói, mỉm cười chỉ con trai đang bận rộn trong bếp nói: "Có thời gian thì hãy suy nghĩ đến con trai, nghĩ tới những người mà anh yêu quý, những chuyện khiến anh vui đi!"
Như vậy trong đầu anh mới không lúc nào cũng tràn ngập hận thù!
Bởi vì tình yêu mới là thứ chân thật và ấm áp nhất trên đời!
Thù hận chỉ sẽ hủy hoại một người!
"Ông ta nói gì với cô?" Diệp Sâm cảnh giác hỏi, toàn thân căng thẳng, Trình An Nhã phát hiện cô đúng là đàn khảy tai trâu. Anh hoàn toàn không nghe cô nói, có lẽ đây là mối thù thâm căn cố đế nên nhất thời Diệp Sâm không thể bỏ qua được.
Con người của Diệp Sâm, nếu không phải bọn họ làm những chuyện táng tận lương tâm, thì chính là đã tổn thương người mà anh yêu thương, bằng không Diệp Sâm sẽ không hận bọn họ như vậy!
Trình An Nhã không biết rốt cuộc anh đã trải qua những chuyện gì.
Nói chuyện đàng hoàng, bỏ qua thù hận, thử quên đi mọi chuyện đó chỉ là gạt người!
Diệp Sâm yên lặng dựa vào sô pha, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, chán ghét người nào đó, nhưng thật ra anh còn mệt mỏi hơn, Diệp tam thiếu như vậy khiến người ta đau lòng, khó trách Ninh Ninh lại bảo vệ ba mình như vậy.
Muốn dành cho anh nhiều yêu thương hơn, nhiều tiếng cười hơn, để bù đắp những hạnh phúc mà anh đã bỏ lỡ.
"Nếu là chuyện liên quan đến anh thì ông ta không nói gì cả!" Trình An Nhã khẽ nói.
Diệp Sâm hừ lạnh: "Tại sao ông ta bỗng bảo cô gả cho Dương Trạch Khôn? ** Chắc chắc ông ta đã điều tra cô, hẳn là biết cô có một đứa con trai. Kiểu người này sao có thể đồng ý để cô gả cho đứa cháu trai mà ông ta cho là hoàn mỹ nhất của mình?"
"Ông ta nói thế này, bởi vì tôi giống Lâm Hiểu Nguyệt, nên muốn tôi gả cho Dương Trạch Khôn, hoàn thành nguyện vọng tuổi trẻ của ông ta, bù đắp tiếc nuối trước kia của ông ta!" Trình An Nhã thờ ơ nói, giọng điệu có phần châm chọc.
Diệp Sâm nghiêng đầu, bỗng thô lỗ nắm lấy khuôn mặt của Trình An Nhã, nhìn trái nhìn phải: "Giống chỗ nào? Chẳng giống nhau chút nào!"
Trình An Nhã câm nín!
Lúc trước là ai cầm bức ảnh nói cho cô biết cô rất giống Lâm Hiểu Nguyệt, Diệp tam thiếu anh lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa đó!
"Ông lão kia đầu óc có vấn đề, toàn làm những chuyện biến thái!"
"Tôi cũng thấy ông ta, ông Diệp và cả anh nữa chẳng ai bình thường cả!" Trình An Nhã hờ hững nói, giọng nói có vài phần trêu ghẹo: "Đều rất biến thái!"
Điểm khác biệt duy nhất là sự biến thái của hai ông già này rất khó chịu, còn của Diệp tam thiếu đôi lúc lại rất dễ thương.
"Diệp tam thiếu, anh không ngại nói cho tôi biết ân oán giữa ông Dương, ông Diệp và Lâm Hiểu Nguyệt chứ?"