“Sâm, anh có thật lòng yêu ai bao giờ chưa?” Vân Nhược Hi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi, một tay xoa xoa lồng ngực anh, nơi này đã từng yêu ai bao giờ chưa?
“Anh yêu em đó!” Ánh nhìn của Diệp Sâm liếc qua bàn tay trắng ngần trước ngực rồi bình tĩnh nói.
Tình yêu là cái gì cơ chứ?
Với anh mà nói thì đó là một thứ quá đỗi xa xỉ.
Tất cả những người yêu anh cuối cùng rồi cũng bỏ anh mà đi, bởi vậy từ khi còn rất nhỏ thì Diệp Sâm đã biết rồi, anh không cần phải yêu ai cả.
Dù gì kết cục cũng chia ly, yêu đương có tác dụng gì nữa chứ?
Không yêu thì tới lúc chia tay nhau cũng không cần đau khổ, không cần khóc, không cần nhốt mình như một đứa ngốc, cũng không cần mất đi dũng khí để sống tiếp.
Anh đã chịu đủ những đau thương mất mát rồi.
Mẹ, em gái… còn có cả… còn có cả ai nữa? Anh cũng nhớ không rõ nữa, anh cứ nhớ là vẫn còn một người, chỉ có điều không nhớ rõ mặt cô, nhưng Diệp Sâm biết cô cũng đã bỏ anh mà đi.
Anh cũng đã từng thử nắm bắt rồi, nhưng đầu ngón tay lại trống rỗng, cô quạnh.
Chẳng thể giữ thứ gì lại cả.
Nếu như quên đi sự cô độc, lạnh lẽo lúc nửa đêm, bầu không khí lẻ loi, Diệp Sâm cảm thấy cả đời này anh cứ sống như vậy cũng không có gì xấu cả, anh không muốn chịu thêm nỗi đau mất mát lần nào nữa.
Với một số người mà nói, có một số đồ vật không thể từ bỏ được, cho nên anh cũng không có đủ can đảm.
Vân Nhược Hi cười cười, gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự hạnh phúc và hài lòng: “Bất luận có như thế nào đi nữa, anh để cho em ở cạnh anh nhiều năm như vậy thì em đã rất vui rồ.”
Diệp Sâm không hề yêu ai cả, cô ta biết chứ.
Tuy rằng thế giới bên ngoài đồn đại cô ta là cô gái mà anh yêu thương, tình cảm nồng đượm.
Nhưng mà, có người đàn ông nào hết mực yêu thương bạn gái mình mà lại đi đổi bạn gái liên tục đâu chứ? Anh làm vậy sao cô ta có thể chịu đựng nổi.
Vân Nhược Hi biết Diệp Sâm chỉ đang cô đơn mà thôi…
Và còn thiếu đi cảm giác an toàn nữa.
Nói như vậy nhất định là rất buồn cười, Diệp Tam Thiếu hô mưa gọi gió, tác oai tác oái trên thương trường mà lại thiếu cảm giác an toàn sao?
Đây nhất định là chuyện viển vông, nhưng Vân Nhược Hi biết rằng Diệp Tam Thiếu đúng là thiếu thốn thật, vì tự nhốt mình ba năm, mắc bệnh trầm cảm tâm lý nghiêm trọng nên anh luôn lạnh lùng với cả thế giới này.
Nhưng mà thỉnh thoảng cô ta cảm thấy như anh đang đợi ai đó.
Anh thường nhìn vào mắt cô ta rồi thất thần, trước giờ anh chưa từng hôn cô ta, nhưng anh thường hôn lên chân mày cô ta, dịu dàng và luyến tiếc.
Chỉ khi ở khoảnh khắc đó Vân Nhược Hi mới thấy như bản thân mình được che chở.
Trực giác của con gái thường rất đúng, cô ta biết rằng thật ra tất cả mọi người đều là kẻ thế thân của người khác, mà người đó là ai, cô ta đã điều tra nhiều năm rồi nhưng vẫn không rõ.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể khiến anh nhớ nhung đến tận bây giờ.