Đây là khu nhà giàu sống, có nhiều biệt thự thời thượng, có cả khu quần thể mang phong cách châu Âu, phong cách quý tộc Anh, phong cách Gothic… tọa lạc bên sườn đồi, đưa mắt nhìn sang đúng là xa hoa và hoành tráng.
Có một chiếc Rolls-Royce màu bạc đôc ngay trước một cái biệt thự theo phong cách châu Âu, Diệp Sâm mở cửa xe rồi nho nhã bước vào trong biệt thự, anh lạnh lùng hơn bình thường, nhưng trông cũng không đáng sợ như ở trên thương trường mà đã tiết chế hơn rất nhiều.
“Tam thiếu, cậu về rồi hả, ông chủ đang đợi cậu đó!” Quản gia lớn tuổi cung kính mời Diệp Sâm vào trong.
Căn biệt thự này được trang trí rất hào hoa, được nhà sư có tiếng đề bút, hào hoa đến mức gần như xa hoa, mấy tia sáng màu vàng gần như làm hoa mắt của Diệp Sâm.
Trong ánh mắt của Diệp Sâm lóe lên sự châm chọc nhợt nhạt đến mức không thể nhìn thấy.
Cái cảm giác mà căn biệt thự này mang đến cho anh ngoài sự lạnh lùng ra thì vẫn là sự lạnh lùng, lạnh lùng đến tận xương cốt.
Diệp Chấn Hùng uy nghiêm ngồi trên ghế chủ nhà, lông mày trắng bệch chống gậy trắng, người già cả cả đời hô mưa gọi gió trên thương trường mày rất uy nghiêm, hai mắt tuy đã mờ nhưng ánh nhìn vẫn rất sắc bén.
Người vợ thứ ba của ông ấy, Nguyễn Thúy Ngọc còn chưa tới ba mươi tuổi đang lạnh lùng ngồi ở một bên, Diệp Vũ Đồng, đứa con trai tám tuổi của cô ta đang yên lặng ngồi đó, trông cậu ta hơi nhút nhát, khiến người khác thấy dễ thương.
Anh hai của anh Diệp Vũ Đường cũng có mặt, gương mặt ngay thẳng không che giấu nỗi sự tham lam trong đôi mắt.
“Bố à con về rồi!” Diệp Sâm lạnh lùng gọi một tiếng, cảm xúc cũng không có gì thay đổi, mỗi tuần phải quay về nhà ăn cơm một lần là quy định của ông chủ nhà.
“Cuối cùng con người bận rộn của nhà ta cũng về rồi, cậu ra vẻ quá, khiến tất cả mọi người chúng tôi phải đợi cậu.” Nguyễn Thúy Ngọc lạnh lùng nói.
“Người ta là tổng giám đốc MBS dĩ nhiên là phải ra vẻ rồi, hứ!” Diệp Vũ Đường ghen ăn tức ở nói.
Gương mặt Diệp Sâm không cảm xúc: “Bố à, gần đây công ty có nhiều việc lắm, con xin lỗi.”
Tuy anh nói như vậy nhưng giọng nói lại không giống như đang xin lỗi gì cả, vẻ mặt thì rất lạnh lùng.
“Ăn cơm đi!” Ông chủ Diệp dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người, nói ba chữ, tất cả mọi người liền im lặng.
Trong lòng Diệp Sâm cười lạnh lùng.
Diệp Vũ Đồng sợ sệt gọi anh một tiếng anh ba, Diệp Sâm nhìn cậu ta một cái rồi gậy đầu, Diệp Vũ Đồng nở nụ cười, Nguyễn Thúy Ngọc kéo áo cậu ta, cậu ta lại rụt rè cúi đầu xuống.
“Diệp Sâm, Vũ Đường nó muốn mở tiệm bán trang sức, con trích một khoản tiền cho nó, thuận tiện đi làm quen người giùm nó nha.” Giọng nói uy nghiêm của ông chủ Diệp chính là mệnh lệnh.
“Dạ thưa bố!”
Mỗi lần bước chân vào nơi đây cứ như bước chân vào hầm băng vậy, lạnh lẽo đến khó thở. Trong mắt của ông chủ Diệp, anh chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi, người đàn ông hô mưa gọi gió cả đời này đã quen kiểm soát hết mọi thứ rồi.
Người chủ thật sự của nhà họ Diệp chính là ông Diệp, người kế thừa đích thực chính là Diệp Vũ Đường, đứa con trai mà ông Diệp yêu thương nhất là Diệp Vũ Đồng, còn về anh…
Anh chẳng qua chỉ là thứ ông ấy không cẩn thận để lại lúc vui chơi bên ngoài mà thôi.
Một đứa con rơi không nhìn thấy ánh sáng.
Một hung thủ lỡ tay giết chết đứa con trai mà ông ấy yêu thương nhất.
Trong lòng Diệp Sâm cười khẩy, rồi sẽ có một ngày anh sẽ khiến cho ông chủ Diệp nhìn thấy lực phản công của người đàn ông sẽ lớn thế nào!