Ở một căn hộ nọ, Trình An Nhã mệt mỏi quay về nhà, thấy túi sữa nhỏ hôm này còn chưa quay về thì cô khẽ cau mày.
Ẩy, đáng ra giờ này Ninh Ninh phải đang nấu cơm mới đúng chứ?
Cô đã quen với việc ngửi được mùi thơm thức ăn khi vừa về tới nhà.
Nhưng mà cô chỉ lo lắng chút rồi thôi, Trình An Nhã mệt mỏi nằm trên ghế sô pha giả chế, con trai của cô là thiên tài một trăm phần trăm, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đi lạc gì đâu.
Cô vui vẻ nằm đó đợi con trai quay về nấu cơm phục vụ mình.
Một ngày không ăn cơm do Ninh Ninh nấu thì toàn thân thấy không thoải mái, buổi chiều còn bị Diệp Tam Thiếu mắng cho một trận ra trò, sắp tan ca còn phải sắp lịch trình, mệt đến nỗi cô còn không muốn cử động đầu ngón tay.
Tự nhiên cô lại nhớ tới cảnh Diệp Tam Thiếu đứng trước khung cửa sổ, cả dáng người thẳng tắp trông rất cô đơn, cứ như cả thế giới này đã bỏ mặc anh rồi vậy.
Diệp Tam Thiếu mà cô quen là một người lạnh lùng, nhã nhặn, hai mặt, tâm tình nham hiểm… Nhưng người này ắt hẳn cũng có lúc buồn chứ nhỉ?
Anh bị làm sao vậy?
Trời, cô giật bắn người ngồi thẳng dậy trên ghế sô pha, Trình An Nhã vỗ vỗ ngực: “Trình An Nhã, mày bị anh ta mắng nhiều quá rồi có xu hướng bị ngược đãi luôn đúng không?”
Có thời gian thì nhớ tới mặt của con trai cưng vẫn hơn nhớ tới Diệp Tam Thiếu nhỉ?
Nghĩ đến gương mặt chỉ khác nhau về kích cỡ của Ninh Ninh và Diệp Tam Thiếu, Trình An Nhã bình tĩnh lại, o(╯□╰)o!
“Mẹ ơi, không phải mẹ có xu hướng thích ngược đãi, là con trai cưng mẹ có xu hướng thích bị ngược đãi.” Giọng nói đặc trưng của trẻ con bay vào trong, Ninh Ninh đóng cửa lại, cậu cầm hai túi thịt và rau bước vào rồi khinh thường liếc nhìn cô.
“Ninh Ninh, cuối cùng con cũng về rồi, mẹ đói bụng gần chết rồi!” Trình An Nhã không hề biết ngượng tố cáo con trai không cho mình ăn đúng giờ.
Ninh Ninh bỏ balo đi học xuống đưa qua cho cô rồi mỉm cười nói: “Mẹ à mẹ ăn chút gì đó dằn bụng đi, giờ con đi nấu cơm liền.”
Ninh Ninh là thiên tài mà, đi học không nghe giảng, bình thường tập sách của cậu rất nhẹ, hôm nay lại nặng một cách lạ thường, Trình An Nhã tò mò mở ra, một đống đồ ăn vặt lộc cộc lăn ra ngoài.
Sô cô la, bánh, kẹo… táo, bánh mì anh đào?
Nhiều đồ quá nhét đầy cả cái balo lớn, phản ứng đầu tiên của Trình An Nhã chính là: “Ninh Ninh, con kiếm được tiền thì nên dùng nó để hiếu thuận với mẹ mới phải, mua đồ lung tung như vậy lãng phí lắm.”