Sau khi Ninh Ninh phân loại xong rau và thịt, rửa nồi cắm điện nấu cơm rồi mới đi ra ngoài, cậu nở một nụ cười cực kỳ nhã nhặn, chớp chớp mắt rồi nói một cách thản nhiên: “Ai nói con kiếm được tiền? Đây đều là bạn học nữ trong trường con tặng cho con đó.”
“Con làm gì mà người ta tặng con nhiều đồ quá vậy?”
Ngất đi mất, con trai à con học cái gì không học lại đi học bố của con, con học sự đa tình này giống y anh ta, trời ơi! Không lẽ đa tình cũng được di truyền hay sao?
Hay là người đào hoa phải được dạy dỗ từ nhỏ nhỉ?
“Con cũng không biết sao nữa!” Ninh Ninh nói một cách rất vô tội: “Bọn họ nói con cười trông rất thu hút, tặng đồ ngỏ ý muốn theo đuổi con.”
Mấy đứa con nít bây giờ biết yêu sớm quá rồi nhỉ?
“Không phải mẹ đã nói con đừng có cười lung tung rồi hay sao? Đợi có ngày nào đó hai mẹ con mình không đủ tiền sống nữa thì mẹ sẽ cho con đi ra ngoài bán nụ cười.”
Ninh Ninh: “...”
“Vả lại nụ cười của con chỉ đáng có nhiêu đây, cũng hơi rẻ rồi đó nhỉ?” Trình An Nhã nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên mắt cô sáng lên: “Đợi ngày nào đó con cười mà đổi lại được một tờ chi phiếu trắng thì mới đáng tiền có hiểu chưa hả?”
“Lỡ là chi phiếu bị trả lại thì sao?”
“Con không biết tìm hiểu cho kỹ càng trước hay sao?”
Ninh Ninh nghiêng đầu chăm chỉ suy nghĩ một hồi rồi gật gật đầu: “Có lý đó, lần sau con sẽ thực hành.”
“Ngoan quá!” Trình An Nhã bình tĩnh sờ sờ đầu cậu, cô không hề cảm thấy rằng mình đang hủy diệt một búp măng non của quốc gia.
(Tác giả có điều muốn nói: Hai mẹ con này vặn vẹo quá.)
“Ninh Ninh, mẹ muốn hỏi con một câu nè, chuyện này…” Mặt của Trình An Nhã hơi nóng, cô ghé sát bên con trai mình, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu hỏi: “Con không hề tò mò về bố ruột của con hay sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Ninh Ninh nở nụ cười: “Mẹ à, không phải mẹ nói bố con chết rồi hay sao? Còn nói cỏ trên mộ bố còn cao hơn con nữa mà.”
Diệp Tam Thiếu đang lạnh lùng ngồi ăn cơm ở một căn biệt thự xa xôi tự nhiên lại hắt xì.
Trình An Nhã: “...”
Từ lúc Ninh Ninh hiểu chuyện đến nay chỉ hỏi có một lần, tại sao Ninh Ninh lại không có bố?
Lúc đó Ninh Ninh mới có ba tuổi, đi nhà trẻ ở Anh, trong lớp có một cậu bạn sống cạnh nhà bọn họ, lúc ở trường nó đã mắng Ninh Ninh là con hoang, không có bố.
Có một lần Ninh Ninh đánh nhau với nó, đánh thua bắp tay bị bầm xanh cả, cậu khóc lóc chạy về nhà hỏi Trình An Nhã sao Ninh Ninh lại không có bố?
Lúc đó trong lòng Trình An Nhã như bị dao cắt vậy.